Đường Tiểu Mễ khẩn trương nhìn chằm chằm Phó Thụy Dương, nhìn hắn đóng lại điện thoại di động, vội kéo một góc áo sơ mi của hắn mong đợi nhìn hắn.
Phó Thụy Dương vừa đau lòng vừa buồn cười, nắm tay của nàng, nhẹ giọng nói: "Vào phòng bệnh cách ly, tạm thời còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, chẳng qua. . . . . ." Hắn dừng một chút, liếc nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đường Tiểu Mễ, vội ôm nàng, dịu dàng nói, "Mẹ đã tới, bên cạnh ông ấy có người, yên tâm rồi chứ?"
"Mẹ em?" Vẻ mặt Đường Tiểu Mễ không thể tin, trong lòng hoang mang, không phải mẹ vẫn ghét ba sao?
Dương Ái Hoa mặc áo choàng thật lớn, ngồi bên cạnh giường bệnh, bà nắm tay người đàn ông này, rất lạnh lẽo, nếu không phải điện tâm đồ bên cạnh vẫn còn chạy phát ra tiếng, bà nhất định cho rằng ông ấy sẽ phải rời bỏ bà.
Quốc Khánh, là em bỏ lỡ anh, là em khi còn trẻ tuổi không hiểu được tâm ý của anh, em không muốn anh tha thứ, em chỉ muốn anh tỉnh lại, nói cho em biết, anh không có chuyện gì, chỉ cần, chúng ta cùng thở chung một bầu không khí, như vậy là tốt rồi.
Khi đó nàng cỡ nào nổi loạn, nghe nói sau khi nàng lớn lên phải gả cho Đường Quốc Khánh, trong lòng của nàng nhảy dựng, rõ ràng vui mừng, nhưng vì người lớn sắp xếp nên nàng vô cùng bất mãn, nàng không muốn để mặc cho người sắp xếp.
Rất nhiều người theo đuổi nàng, nàng bắt đầu yêu, đối phương anh tuấn phóng khoáng, hắn không giống như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-con-meo-cua-toi/878662/quyen-14-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.