Đường Quốc Khánh chỉ cảm thấy cả người nóng rực khó chịu, mảnh đạn vụn ở nằm trong thân thể của ông đã gây đau đớn, trong trí nhớ vẫn có tiếng nổ ong ong vang lên. Tiếng la thét chói tai của rất nhiều người, còi cảnh sát rú lên, tiếng huyên náo bên tai, tất cả dần dần yên tĩnh lại.
Bên tai có tiếng nói dễ nghe, quen thuộccủa phụ nữ, giọng nói như trong giấc mộng xa xăm, nhẹ nhàng, dịu dàng gọi: "Quốc Khánh, Quốc Khánh. . . . . ."
Trong mộng thoáng qua khuôn mặt non nớt, mặc chiếc váy công chúa màu trắng, dáng người nhỏ nhắn đi theo phía sau hắn: "Anh Quốc Khánh, anh Quốc Khánh".
Giống như một cuốn phim chiếu chậm, hình ảnh cô gái nhỏ nhắn trong nháy mắt trở nên duyên dáng yêu kiều, gương mặt trắng nõn, má hồng hồng: "Anh Quốc Khánh, em đã có bạn trai rồi".
Gương mặt cha thoáng qua: "Ái Hoa về sau sẽ là vợ của con, con phải đối xử như người nhà".
"Anh Quốc Khánh, anh đi nói với cha của em, em không muốn kết hôn với anh, em có bạn trai rồi, em rất thương hắn". Nàng kéo ống tay áo của hắn năn nỉ.
Khuôn mặt hắn nhăn lại, rất muốn nói cho nàng biết, Ái Hoa, anh không muốn nói với người lớn, bởi vì anh cũng yêu em, rất sớm rất sớm đã yêu em rồi. Nhưng nước mắt của nàng làm cho hắn đau lòng khổ sở, nàng khóc nói với hắn, nàng không muốn sự an bài của người lớn, nàng xem hắn như anh trai, nàng rất thích bạn trai của nàng.
Nàng vẫn nói: "Anh Quốc Khánh, anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-con-meo-cua-toi/878663/quyen-14-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.