Đường Tiểu Mễ không chút để ý gật đầu đồng ý.
Chỉ chốc lát sau, rượu mời có chút lên não, nàng rửa mặt từ phòng vệ sinh ra ngoài, nhìn thấy Phó Thụy Dương sắc mặt âm trầm đứng chắn trước mặt nàng. Hai người đều trầm mặc, cuối cùng Đường Tiểu Mễ không chịu nổi không khí quái dị này, khẽ nghiêng người, lễ phép nói: "Nhường đường một chút".
Phó Thụy Dương vẫn không nhúc nhích, dường như không nghe thấy nàng nói gì, mím môi nhìn chằm chằm Đường Tiểu Mễ, sắc mặt nàng hồng hồng, trong ánh mắt sương mù nặng hơn, hiển nhiên đã có ba phần men say.
"Anh đưa em về trước".
"Không muốn". Đường Tiểu Mễ hơi cảm thấy người không thăng bằng, lung tung khoát khoát tay, "Anh còn xã giao, đừng lãng phí thời gian với em". Nàng không biết phân biệt, cần gì phải giả mù sa mưa, làm ra dáng vẻ quan tâm?
Đường Tiểu Mễ cảm thấy trong lòng không được tự nhiên, buồn bực, không thể phát tiết.
"Lãng phí hay không, không phải chuyện của em". Phó Thụy Dương kiên trì.
"Là em cảm thấy quá lãng phí thời gian của ngài!"
Đường Tiểu Mễ từng một chữ, thậm chí dùng tới chữ "Ngài", giọng nói rõ ràng, trong đôi mắt to lộ ra vẻ bất mãn mãnh liệt và đầy xa cách.
Phó Thụy Dương chưa bao giờ cảm thấy thất bại như vậy, lúc nàng nói chuyện, chiếc nhẫn theo động tác lồng ngực của nàng lắc lư, dường như đả thương ánh mắt của hắn. Trong lòng hắn lửa giận bốc lên, một giây rốt cuộc khống chế không được, chợt ôm Đường Tiểu Mễ vào trong ngực.
"Đường Tiểu Mễ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-con-meo-cua-toi/878676/quyen-13-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.