Đường tiêu Mễ tức giận, không vì biết sao, nhớ tới Phó Thụy Dương ở bên ngoài Hội sở nói với nàng: "Trong lòng của em chỉ có anh, đừng hại Lâm Vĩ Ba nữa".
Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Lâm Vĩ Ba, trong lòng bỗng nhiên áy náy. Tiểu Lâm Tử, không phải như vậy. Hắn nói chuyện hài hước, huyên thuyên với nàng, trên mặt của hắn vĩnh viễn chỉ có nụ cười làm cho người ta thư thái.
"Thật xin lỗi, Tiểu Lâm Tử, em. . . . . ."
"Tiểu Mễ, tối nay em đã nói với anh bao nhiêu lần thật xin lỗi rồi?" Lâm Vĩ Ba giọng nói có chút khàn khàn.
Hắn ngồi ở chỗ tài xế, tầm mắt không biết rơi ở nơi nào, đèn đường chiếu vào trên mặt hắn, không thấy rõ biểu tình.
"Sau khi chúng ta ở chung một chỗ, em nhớ nói với anh bao nhiêu lần xin lỗi sao?"
Đường Tiểu Mễ kinh ngạc nói không ra lời, há hốc mồm, lại muốn nói xin lỗi, cũng không mở miệng.
Cửa xe pằng một tiếng đóng lại, Lâm Vĩ Ba lái xe đi mất, bỏ lại Đường Tiểu Mễ đứng tại chỗ với khuôn mặt đờ đẫn. Cho đến khi trong kính chiếu hậu không còn nhìn thấy Đường Tiểu Mễ, Lâm Vĩ Ba Tài xe dừng lại bên đường.
Bên trong xe dường như còn lưu lại hơi thở của nàng, ngón tay còn hơi ấm của nàng, đôi môi vẫn có thể cảm nhận sự kháng cự của nàng, tay vuốt ve khóe môi, trong miệng nhàn nhạt mùi tanh, hắn bị nàng hung hăng cắn một cái.
Thật là tệ, Lâm Vĩ Ba đột nhiên nở nụ cười nhạt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-con-meo-cua-toi/878701/quyen-12-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.