Theo thông lệ, mỗi lần hội nghị cấp cao, Phó Thụy Dương ngồi vào vị trí, lặng yên nghe cấp dưới báo cáo. Lúc họp hắn luôn luôn trầm mặc, rất ít cắt ngang lời của đối phương. Dù cho không đồng ý với ý kiến đó, hắn cũng chờ sau khi kết luận cuộc họp mới nói ra, thỉnh thoảng cuộc thảo luận rơi vào cục diện bế tắc, là lúc thích hợp nói vài lời, phương hướng thảo luận lại chuyển sang lĩnh vực mới.
Dưới sự chủ trì cuộc họp của hắn, không ai dám vắng mặt, hắn mặc dù rất ít nói chuyện, nhưng dường như tất cả mọi thứ hắn đều nắm trong tay, nhân viên Phúc Ninh cũng biết, tính khí Phó tổng không tốt lắm, nhất là gần đây, nếu bị hắn bắt được tẩy, nhất định là sẽ bị hắn mặt đen, hù chết.
Nhưng hôm nay hắn có chút không tập trung, Phó tổng đang chủ trì hội nghị, các bộ phận quản lý lần lượt báo cáo công tác tổng kết, vẻ mặt Phó Thụy Dương đang nghe báo cáo nhưng trong tay nắm chiếc điện thoại di động, như tùy ý nhìn một chút, các đốt ngón tay vì dùng sức quá mạnh, có chút trắng bệch.
Điện thoại di động u, uu rung lên, nếu là thường ngày, lúc họp, hắn sẽ không nhìn tin nhắn. Nhưng hôm nay, mọi người đồng loạt nhìn Phó Thụy Dương có chút gấp gáp mở điện thoại di động ra, sắc mặt từ âm trầm chuyển sang có chút vui mừng, khóe miệng cong lên một nụ cười như có như không.
Nguyệt Như ngồi ở phía dưới nhìn Phó Thụy Dương như có điều suy nghĩ, nàng dĩ nhiên biết,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-con-meo-cua-toi/878718/quyen-11-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.