Lâm Vĩ Ba một mực ngồi bên cạnh nhìn Đường Tiểu Mễ, nhìn vẻ biến hóa nhỏ trên mặt nàng. Xung quanh gió nhẹ ấm áp, thảo nguyên xinh đẹp, trong lòng của hắn dần dần có cảm giác bình yên.
Khi bọn hắn đứng lên, lúc sắp sửa rời đi, Đường Tiêu Mễ chỉ vào con bò Tây Tạng nơi xa nói: "Có lẽ kiếp trước của em đã trải qua nơi này, có lẽ chính là một con bò Tây Tạng đang ăn cỏ đó". Nói xong, Đường Tiểu Mễ khẽ cười, gương mặt thỏa mãn vừa lòng.
Lâm Vĩ Ba nhìn vẻ mặt điềm tĩnh và nụ cười Đường Tiểu Mễ, nhất thời có chút mất hồn, chợt khẽ cười nói: "Vậy anh nguyện làm hoa cỏ xanh biếc nơi này".
Trong lòng Đường Tiểu Mễ đột nhiên dâng lên một cảm giác quái dị, kinh ngạc nhìn Lâm Vĩ Ba một cái. Vẻ mặt Lâm Vĩ Ba như thường, dắt tay Đường Tiểu Mễ, cười với nàng: "Tối rồi, trở về đi thôi".
Hai người đi xuống sườn núi, hai ngày nay Đường Tiểu Mễ chơi đùa mệt mỏi, trong lòng cũng mệt mỏi, vừa nằm xuống, ngủ rất ngon giấc.
Lâm Vĩ Ba lăn lộn khó ngủ, nhớ tới hôm đó ở bệnh viện, nàng sốt mê man, tay của hắn đặt trên trán của nàng, nóng hừng hực. Hai mắt nàng nhắm nghiền nhưng không biết từ đâu lại có sức mạnh, bắt lấy tay hắn, trong miệng thỉnh thoảng nỉ non.
Nàng nhíu mày thật chặt, nhìn nét mặt dường như rất thống khổ, cầm lấy tay hắn, như một con mèo nhỏ rên nhè nhẹ, tim của hắn bỗng dưng níu chặt. Mỗi lần nhìn thấy nàng khó chịu, khổ sở, tuy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-con-meo-cua-toi/878724/quyen-11-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.