"Tiểu Mễ, đừng rời bỏ anh. . . . . ." Phó Thụy Dương đặt cằm ở cổ của nàng vuốt ve, trong miệng thở ra khí nóng làm cho nàng cảm thấy cả người tê dại, "Anh biết anh sai rồi. . . . . ."
"Thụy Dương. . . . . ." Đường Tiểu Mễ cảm giác mình giọng nói có chút khàn khàn, đôi môi giật giật, một câu cũng không nói ra được. Trên cổ tay truyền đến cảm giác lành lạnh, chiếc vòng tay dưới ánh đèn vàng lóe ánh sáng dìu dịu.
"Tiểu Mễ, thật xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa, đừng rời bỏ anh . . . . ." Phó Thụy Dương đầu lướt qua gương mặt Đường Tiểu Mễ, "Tiểu Mễ. . . . . . dù thế nào cũng đừng rời bỏ anh. . . ."
Đường Tiểu Mễ cảm thấy trong giọng nói kia hơi nghẹn ngào, trái tim của nàng chợt đau, cả người có chút run run, nàng rất hiểu Phó Thụy Dương là người như thế nào, thời tuổi trẻ hắn chính là đại thần mà nàng ngưỡng vọng, cái loại ngạo khí khó có thể thân cận, lúc hắn nhìn ai cũng lạnh lùng.
Một người tự phụ như vậy, sinh ra trong gia đình giàu có, đời này, đoán chừng hắn không cầu xin qua người nào nhưng bây giờ, hắn từng tiếng, từng tiếng khẩn cầu và mong đợi: "Đừng rời bỏ anh".
Để mặc cho Phó Thụy Dương ôm, trong lòng Đường Tiểu Mễ không nhịn được rung động, cũng lẳng lặng hưởng thụ yên tĩnh ngắn ngủi này.
Phó Thụy Dương nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Thật xin lỗi, Tiểu Mễ. . . . . ."
Rất lâu, Đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-con-meo-cua-toi/878748/quyen-10-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.