"Ông nội nói gì với anh?" Đường Tiểu Mễ ngồi kế bên vị trí tài xế, quay sang nhìn Phó Thụy Dương. Một lúc sau nàng mỉm cười, Phó Thụy Dương nắm thật chặt tay lái, im lặng không lên tiếng. Thì ra giữ bí mật cũng là một chuyện khổ sở, hắn nên làm thế nào để giảm tổn thương đến mức thấp nhất với nàng?
"Thụy Dương, em muốn đi Tuyền Lâm làm việc". Đường Tiểu Mễ nhìn ngoài cửa xe, hôm nay nhìn thấy ông nội, nhớ tới mấy năm nay nàng sống tùy tiện, thích gì làm nấy, ông nội chưa từng yêu cầu nàng điều gì nhưng kể từ lúc ông nội bắt đầu già yếu, không còn cương quyết, sắc bén nữa, ông nội rõ ràng trở nên hiền hòa như vậy, ông nội già thật rồi, nàng cũng nên trưởng thành chứ? Nàng không phải là người khác, nàng là con gái lớn của Đường gia, nàng là cháu gái Đường Kiếm.
"Tốt". Phó Thụy Dương chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, nếu nàng đi Tuyền Lâm, với sự thông minh của nàng, sự kiện kia rất dễ dàng bị nàng phát hiện chứ? Nàng sẽ nghĩ sao? Nhưng hắn không thể phản đối, hắn hiểu lòng hiếu thảo của nàng. Trong nhất thời hai người cũng không nói chuyện, đây là lần thứ 2 bọn hắn chính thức ở chung một chỗ, sau lần đầu tiên xuất hiện tẻ ngắt.
Xe nhanh chóng đi về phía trước, ngoài xe đèn đường nhanh chóng lui về phía sau, Đường Tiểu Mễ nhìn hàng cây phía bên ngoài, đèn đường, kiến trúc, lui về phía sau, lui về sau nữa, trong lòng đột nhiên có chút không thực tế.
Phó Thụy Dương không xuống xe,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-con-meo-cua-toi/878804/quyen-7-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.