Tin tưởng anh, trong lòng anh bây giờ, không có gì có thể so sánh được với em. Trên đời còn có lời nói nào làm động người hơn lời nói này sao? Đường Tiểu Mễ cảm giác mình không thể suy nghĩ được gì nhưng từ đáy lòng cảm thấy rất ngọt ngào, một câu nói này của hắn làm cho nàng cảm thấy tất cả đều tốt đẹp, vẻ mặt hơi hồng lên, nghĩ một chút, lại khẽ cắn môi dưới, nhìn chằm chằm cúc áo màu vàng nhạt trên ngực Phó Thụy Dương, một hồi lâu ngẩng đầu lên: "Anh gạt người!"
Giọng nói có chút mềm mại, tinh tế, mặc dù đang chỉ trích Phó Thụy Dương nhưng nghe vào tai càng giống như làm nũng. Một tình cảm dịu dàng xông lên não, Phó Thụy Dương cười ra tiếng, giống như đã bị đè nén thật lâu, không thể kiềm chế được nữa, đôi tròng mắt đen mang ý cười nhìn chăm chú vào Đường Tiểu Mễ, nhớ tới lúc trước nàng gọi điện thoại làm nũng với Dương Sơ Nhất, hắn đã cảm giác vô cùng khó tả, bây giờ, nàng cũng làm nũng với hắn, nghĩ như vậy, khóe miệng liền không khép lại được. Cho đến khi nhìn thấy lửa giận trong mắt Đường Tiểu Mễ, Phó Thụy Dương mới thu hồi nụ cười, ôm nàng lại, "Tiểu Mễ, anh chưa bao giờ cho mình là người tốt, quá khứ của anh cũng không phải là một tờ giấy trắng, nhưng từ nay về sau, anh đều chỉ có một mình em bên cạnh anh". Phó Thụy Dương nắm tay Đường Tiểu Mễ đặt lên ngực hắn, "Còn nữa, nơi này, chỉ có mỗi mình em".
Bị hắn nắm lấy tay đặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-con-meo-cua-toi/878816/quyen-6-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.