Ngoại trừ những người nhàm chán bỏ qua một bên, nhìn mọi người vui mừng, ánh mắt Đường Tiểu Mễ thật sự có loại cảm khái của thiếu nữ chờ gả chồng, hóa ra Đường Tiểu Mễ nàng cuối cùng cũng đến ngày này, ngoại trừ người bên cạnh này, không phải do nàng lựa chọn.
Khi Đường Kiếm và Phó Long Bưu hai người cầm nhẫn đứng trước mặt Đường Tiêu Mễ, rốt cuộc lần đầu tiên nàng có cảm giác chân thật đối với chuyện đính hôn hôm nay, nàng không khỏi nghi hoặc, Phó Thụy Dương người này trên mặt tươi cười, trưởng bối cũng lấy nhẫn đưa ra rồi, hắn vẫn còn ở giả bộ cái gì? Tay kia dùng sức bấm bên hông Phó Thụy Dương một cái, Phó Thụy Dương hít một hơi lạnh, tròng mắt trừng lên, nở nụ cười nhìn Tiểu Mễ, đôi môi bất động, trong miệng hàm hồ khạc chữ: "Làm cái gì?"
Đường Tiểu Mễ cười thật ngọt ngào, trong miệng cũng hàm hồ: "Anh có kế hoạch gì, nói nhanh, tôi nhất định sẽ phối hợp với anh".
Phó Thụy Dương có vẻ suy nghĩ, cô gái này đang nghĩ gì thế? Chẳng lẽ vẫn cho là . . . . . . lần này có trò hay để nhìn, hắn rất chờ mong, khi nàng phát hiện lễ đính hôn thuận buồm xuôi gió, sẽ có biểu hiện gì đây?
"Tôi lá gan rất nhỏ, bây giờ anh nói trước với tôi một chút". Đường Tiểu Mễ nhíu mày, tiến tới bên tai Phó Thụy Dương. Phó Thụy Dương cười không nói, dáng vẻ bí ẩn, Đường Tiểu Mễ yên tâm một chút, ý nghĩ của nhân vật lớn, nàng là thứ tôm tép có thể đoán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-con-meo-cua-toi/878853/quyen-3-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.