Edit: Nancy
“ Sơ Nhất, chuẩn bị cho em một cái xe đạp đi, lúc ra ngoài cũng dễ dàng hơn, không có việc gì cũng có thể đạp đi chơi” Đường Tiêu Mễ nói
“ Tiêu Mễ muốn xe đạp gì, chiếc Lamborghini này em giữ lại đi”
Dương Sơ Tam chau chau mày, Đường Tiêu Mễ đen mặt nhìn chằm chằm Dương Sơ Tam :
“ Sơ Tam chết tiệt, anh cố ý phải không?. Anh biết rõ em không biết lái xe”
Dương Sơ Nhị kìm nén cười nhìn Dương Sơ Tam kinh ngạc, Dương Sơ Nhất buồn cười nhìn mấy người bọn họ, sủng nịch xoa xoa gương mặt của Đường Tiêu Mễ :
“ Sau khi trở về anh sẽ sắp xếp cho em, không biết lái xe cũng không cần gấp, có chuyện gì cứ điện thoại cho anh, hoặc tìm lão Vương, ông ấy lái xe ổn định, để cho ông ấy chở em, bọn anh cũng yên tâm, biết không?”
Đường Tiêu Mễ rất vui vẻ, cười cười gật đầu, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, Dương Sơ Nhất suy nghĩ một chút, rồi nói với Dương Sơ Nhị nói :
“ Tấm thẻ kia cho Tiêu Mễ đi”
Đường Tiêu Mễ vội vàng lắc đầu:
“ Sơ Nhất, em có tiền rồi, không cần đâu”
Dương Sơ Nhất giả bộ tức giận, từ trên tay Dương Sơ Nhị lấy một tấm thẻ tín dụng màu vàng nhét vào trong tay Đường Tiêu Mễ :
“ Còn phân biệt tiền anh, tiền em sao?. Cầm lấy đi”
Đường Tiêu Mễ cũng không hề từ chối nữa, hé miệng cười cười :
“ Sơ Nhất, anh thật tốt, nếu như quẹt mạnh cũng không được mắng em nha”
Dương Sơ Nhất khẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-con-meo-cua-toi/878906/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.