Mỗi lần nghĩ đến đây, tôi lại không nhịn được mà nhổ từng cọng cỏ đuôi chó bên mô đất nhỏ.
Mãi đến khi bãi cỏ bị nhổ trụi, thì Lý Xuân Hồng đã về rồi.
Cô bé đứng trên con dốc nhỏ, vẫy tay với tôi.
Cô bé gầy đi, cũng cao lên nữa.
Chỉ đứng đó, mỉm cười nhìn tôi.
Cô bé nói: "Lâm Hoa, chị già rồi."
Tôi cười cười, đến lúc ấy mới nhận ra…
Lý Xuân Hồng không hề cao lên.
Mà là tôi đã còng xuống.
Năm tháng mài mòn con người, tôi nhìn vào khuôn mặt phản chiếu trong gương, chợt hoài nghi rằng…
Tôi có còn đủ sức để che chở cho cô bé nữa không?
Vẫn còn bao nhiêu chuyện muốn làm mà chưa kịp thực hiện…
Tôi có chút trách bản thân đã già đi quá nhanh.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết chuyến du hành thời không lần này là tái sinh, xuyên hồn, hay chỉ là ảo ảnh lúc hấp hối của Lý Xuân Hồng.
Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức trong cõi hư vô này, bù đắp những tiếc nuối năm xưa, để an ủi linh hồn của một Lý Xuân Hồng khác nơi chín suối.
Nhưng tất cả đều là vô ích.
Giống như Sisyphus bị nguyền rủa, ra sức đẩy tảng đá lên đỉnh núi, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn được nó lăn xuống.
Thế nhưng tôi vẫn tình nguyện làm vậy.
Dù có phải đánh đổi bằng cả sinh mệnh này.
Bởi đây là điều tôi nợ bà ấy.
Cuộc đời của Lý Xuân Hồng là những chuỗi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-ly-hong-xuan-ham-thanh/1343018/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.