Một giấc này ngủ này rất sâu, lúc Đào Tri Việt tỉnh dậy thì đã là một giờ chiều.
Ánh nắng ấm áp, chiếu khắp cả căn phòng.
Đào Tri Việt dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của mình, cậu nhớ ngày hôm qua hình như mình đã có một giấc mơ rất dài, nhưng vừa thức dậy thì cảnh tưởng trong giấc mơ như đã biến mất khỏi trí nhớ.
Cậu chỉ có một ấn tượng mơ hồ, tựa như cậu mơ thấy thanh niên áo thun trắng ngày hôm qua.
Không biết hôm nay có gặp lại anh ấy không.9
Mặc dù đã ngủ cả buổi sáng, nhưng cũng may là hoạt động vào buổi chiều của buổi triển lãm trò chơi thường bắt đầu sau hai giờ, bây giờ chạy tới vẫn còn kịp.
Đào Tri Việt nhanh chóng rửa mặt ăn cơm, xách lấy ba lô ra khỏi nhà.
Điện thoại vẫn im ắng như cũ, không có tin nhắn gì mới.
Sau một hồi rối rắm, Đào Tri Việt quyết đoán bỏ đăng nhập pp.
Chỉ cần cậu không online thi đây chính là tin nhắn Schrödinger, cậu có thể coi như HR đã nhìn thấy bó hoa xin lỗi trong trò chơi, sau đó gửi cho cậu một tin nhắn.2
Thế giới trong game rất đơn giản thuần túy, chỉ có những động vật dễ thương, chuyên tâm chăm sóc đảo nhỏ của mình.
Ở nơi đó, Đào Tri Việt có thể làm bộ rằng gấu nâu thực sự là hàng xóm và là bạn tốt của mình, nhưng vì cậu không trả lời tin nhắn kịp thời nên đưa một món quà đến để nhận tội.
Cho dù món quà này là một bó hoa không tầm thường, cũng có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-tinh-huong-nay-da-keo-dai-bao-lau-roi/1552253/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.