Tên gọi “Lý Hiệu” từng trải qua biết bao sóng gió, nhưng cuộc đời của Lý Hiệu lại hoàn toàn trái ngược.
Đời người của Lý Hiệu ngắn ngủi mà chật hẹp.
Chính cái sự ngắn ngủi và chật hẹp ấy lại khiến cuộc đời của y bình yên đến lạ, dường như chẳng thể tìm được một cuộc đời nào êm đềm hơn thế.
Người đem lại cho y cuộc sống bình lặng này, không ai khác chính là A tỷ của y, Lý Thượng.
Cuộc đời của A tỷ lại không hề yên ổn.
A tỷ đã lấy đi tên gọi của y, cũng như gánh lấy phần mưa gió mà đáng ra thuộc về y.
Y và A tỷ từ khi chưa chào đời đã quen biết nhau, bởi vậy, y nghĩ mình và A tỷ đáng lẽ là những người thân thiết nhất trên đời.
Y và A tỷ rất giống nhau, nhưng cũng hoàn toàn khác biệt.
Cái giống nhau chỉ nằm ở diện mạo.
A tỷ khỏe mạnh, còn y thì ốm yếu.
A tỷ chẳng bao giờ kén ăn, còn y luôn thiếu hứng thú với những món ăn thường ngày.
Năm lên ba, y nằm trong lòng mẫu thân, nửa tỉnh nửa mê, ngoài cửa sổ gió tuyết gào thét.
Trong khi đó, trong nhà không có lấy một viên than sưởi ấm.
Người vú quản lý trong nhà xin được than từ kho lại bị nhục mạ, cuối cùng đành tay không quay về, vừa quỳ vừa khóc lóc nhận tội với mẫu thân.
Mẫu thân không trách mắng, cũng chẳng nổi giận, chỉ lặng lẽ vỗ về y.
Phải rất lâu sau, bà mới mở lời, giọng điệu bình thản như những bông tuyết ngoài kia lặng lẽ rơi xuống.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-truong-an-phi-10/2856055/chuong-664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.