Sầm Tinh lúc này mới hoàn hồn. Vì chuỗi hành động kỳ lạ của Hoắc Hành Chi, cậu quên béng chuyện phải báo cáo với Ngu Duy Sanh.
Trước đó rõ ràng đã hứa không mời bạn học Alpha đến nhà chơi, Sầm Tinh bỗng thấy chột dạ. Khi Ngu Duy Sanh bước tới cửa phòng, cậu vội vàng quay đầu nhìn qua, cả khuôn mặt đều căng cứng.
Ngu Duy Sanh nhanh chóng lộ ra vẻ ngạc nhiên. Anh nhìn Sầm Tinh, rồi lại nhìn Hoắc Hành Chi – người đeo khẩu trang và vốn không nên có mặt ở đây – sau đó bước nhanh vào phòng.
"Có chuyện gì vậy?" Anh dừng lại bên cạnh Sầm Tinh, đưa tay ra, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau qua má cậu, chạm lên lớp da mềm mại. "Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Sầm Tinh ngẩn người một lúc, cuối cùng cũng phản ứng lại. Vì không cách nào hiểu nổi cách giảng giải của Hách Hành Chi, lại còn bị anh chửi mấy câu trong cơn bực tức, cậu đã sốt ruột đến mức khóc. Giờ đây, khoé mắt và làn da cậu vẫn còn vương lại vài giọt nước mắt chưa khô.
Thấy Sầm Tinh không phản ứng, Ngu Duy Sanh quay sang hỏi Nhạc Tiêu: "Chuyện gì vậy? Mọi người đang làm gì? em cậu ấy lại khóc?"
"À..." Nhạc Tiêu có chút lúng túng, "Đang dạy em ấy làm bài tập thôi..."
"Tôi chịu hết nổi rồi." Hoắc Hành Chi, người hiện đang là trung tâm cơn bão, hoàn toàn mất đi sinh khí, thở dài yếu ớt, ánh mắt không còn chút hy vọng. "Sao lại không hiểu chứ? Tôi đã giảng chi tiết thế này rồi mà tại sao vẫn không hiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-ket-hon-voi-em-di/1773444/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.