Ngu Duy Sanh và Sầm Tinh rõ ràng có chênh lệch chiều cao. Khi Sầm Tinh cúi đầu, từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu xoáy tóc của cậu, không thể thấy biểu cảm. Nhưng anh biết cậu đang khóc.
Sầm Tinh khóc rất yên lặng, thậm chí không có tiếng nức nở, chỉ thỉnh thoảng hít mũi nhẹ, cơ thể khẽ run lên một chút.
Tóc mái của cậu không dài không ngắn, vì trọng lực mà rũ xuống mềm mại. Sầm Tinh sinh ra với sắc tố nhạt, tóc dưới ánh sáng nhìn có màu nâu sẫm, mềm mịn bóng bẩy, trông rất thích.
Ngu Duy Sanh đưa tay lên, đầu ngón tay vừa chạm đến đuôi tóc của cậu thì đã nhanh chóng rụt lại.
"Vào nhà rồi nói sau," anh nói với Sầm Tinh.
Sầm Tinh gật gật đầu, tóc mái của cậu theo đó mà đung đưa.
Trong phòng khách, trên bàn ăn như mọi khi đã bày sẵn bữa tối cho hai người.
Từ khi Sầm Tinh đến, bữa tối đã phong phú hơn đôi chút. Cậu bé cũng không kén ăn lắm, mà khẩu phần lại nhỏ. Lúc đầu, Ngu Duy Sanh bảo cô giúp việc mỗi ngày nấu thêm một món và tăng khẩu phần, nhưng rất nhanh anh nhận ra rằng Sầm Tinh chẳng thể ăn hết, thế là lại phải giảm lượng từng món xuống như cũ.
Cô giúp việc vì vậy mà thấy hơi thất vọng. Nhiều món, lượng ít thì làm còn mất công hơn.
Sầm Tinh đi theo sau Ngu Duy Sanh bước vào phòng khách, gương mặt nhanh chóng hiện lên vẻ ngạc nhiên. Bữa tối vẫn như mọi khi, mỗi món đều không nhiều, thậm chí còn ít hơn một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-ket-hon-voi-em-di/1773488/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.