Trong phòng thi thì làm bài dở tệ, lại còn bị bắt quả tang gian lận. Sau đó vì không vượt qua được rào cản tâm lý nên đã tự thú toàn bộ những gì vốn dĩ đã có thể giấu nhẹm đi, khóc lóc xấu xí thảm hại, thần trí không rõ, ăn hết hơn nửa cái bánh kem.
Sầm Tinh biết mình đã làm hỏng tất cả.
Nhưng khi cậu nghiêm túc viết xong bức thư đó, tự tay đưa cho Ngu Duy Sanh, cậu lại cảm thấy những thất bại trước đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Dù điểm âm, nhưng từ giây phút này bắt đầu cố gắng lại cũng không muộn mà.
Ngu Duy Sanh đối xử với cậu thật dịu dàng, chu đáo, tốt biết bao. Mỗi lần anh nhìn cậu thêm một chút, cậu lại thích anh thêm một chút. Những tình cảm ấy chính là động lực của cậu. Vì điều đó, cậu có thể bỏ ra rất nhiều thứ. Chẳng hạn như thời gian, sức lực, và cả một chút ít đau lòng buồn bã đã được dự đoán trước.
Cậu nghiêm túc lập ra phương châm hành động cho bản thân. Trước tiên, điều đầu tiên là không được suốt ngày rơi nước mắt nữa. Chỉ biết khóc thôi thì chẳng ai yêu thích cả, không thể nào theo đuổi được người khác. Không ai lại muốn ở bên cạnh một người lúc nào cũng ủ rũ cả. Cậu phải tích cực, phải rạng rỡ, phải khiến Ngu Duy Sanh mỗi khi nghĩ đến cậu đều cảm thấy vui vẻ, chứ không phải đau đầu phiền phức.
Điều thứ hai có lẽ là phải chăm chỉ học tập. Điều thứ ba thì chưa biết, từ từ nghĩ tiếp.
Sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-ket-hon-voi-em-di/1773487/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.