Ngu Duy Sanh cảm thấy mình có lẽ sẽ bị trễ.
Chiều thứ Sáu, bốn giờ, lẽ ra còn chưa tới giờ cao điểm, vậy mà trên cầu vượt lại tắc nghẽn bất thường.
Bảng báo tình trạng giao thông hiển thị toàn tuyến đỏ từ một điểm nào đó, chắc chắn đã xảy ra tai nạn.
Người mà anh hẹn lúc này đang ở trên độ cao vạn mét, điện thoại không thể liên lạc được. Ngu Duy Sanh nghĩ một chút, soạn một tin nhắn, nói với đối phương rằng mình sẽ đến trễ, bảo cậu ấy cố gắng đợi gần lối ra, đừng đi lung tung.
Vừa nhấn nút gửi, chuông điện thoại vang lên.
"Anh, sao anh lại không có ở công ty nữa vậy?"
Sau khi bấm nghe, đầu dây bên kia truyền đến giọng của Ngu Văn Lạc – em trai anh. Ngu Văn Lạc đang trong giai đoạn vỡ giọng, âm thanh vừa khàn vừa rè, nghe đến đau cả tai.
"Anh có chút việc nên đi trước," Ngu Duy Sanh thở dài ngồi trong chiếc xe bất động, "Em tìm anh sao không nói trước một tiếng?"
Ngu Văn Lạc lại cười: "Em biết rồi, anh đi đón chị dâu của em chứ gì."
Ngu Duy Sanh hơi sững lại, cũng bật cười: "Em nghe ai nói bậy đấy? Anh nào có chị dâu nào, sao anh không biết?"
"Ba nói với em mà," Ngu Văn Lạc cười khanh khách, giọng khàn đặc nghe càng khó chịu, "Ba bảo anh đi đón người nhà chú Sầm, chẳng phải là chị dâu của em à?"
"Chỉ cao lên chứ đầu óc không cao," Ngu Duy Sanh bất lực, "Chuyện này từ đời nào rồi."
"Không phải à?" Ngu Văn Lạc hỏi lại.
"Chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-ket-hon-voi-em-di/1773507/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.