Hoắc Trường Uyên nói xong thì ngồi thẳng dậy.
Lâm Uyển Bạch vẫn còn ngây ra nhìn anh như ban nãy, bên khóe môi vẫn còn vương mùi hương của anh.
Cô còn tưởng...
Hoắc Trường Uyên đánh mắt nhìn cô: "Không đành lòng xuống xe à?"
Biểu cảm lạnh nhạt trên khuôn mặt vẫn không hề thay đổi, nhưng Lâm Uyển Bạch lại bị anh nhìn chằm chằm đến đỏ mặt.
"Không phải!" Cô lắc đầu nguầy nguậy.
Cô tháo dây an toàn, như bật dậy khỏi ghế lái phụ. Trước khi đóng cửa lại, cô cúi xuống chào anh: "Anh Hoắc, tôi lên nhà trước, anh lái xe cẩn thận... Chúc ngủ ngon!"
Hai chữ cuối cùng có phần ngượng nghịu, Lâm Uyển Bạch chạy vào trong khu nhà.
Cô không chạy ngay lên trên mà trốn đằng sau cửa chính tòa nhà.
Cho tới khi chiếc Land Rover một lần nữa nổ máy, cô mới chậm rãi thò đầu ra.
Hai chiếc đèn đuôi xe nhấp nháy trong bóng tối, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác khác thường.
...
Chiều hôm sau, công ty họp xong, quản lý gọi riêng cô ra.
Người đó nói có một dự án cần tới doanh nghiệp đối tác đàm phán, bảo cô chỉnh lý lại tài liệu rồi đi cùng.
Lâm Uyển Bạch dĩ nhiên không dám chậm trễ, nửa tiếng sau cùng quản lý rời khỏi công ty.
Taxi dừng lại ở khu CBD phồn hoa nhất trung tâm thành phố, đập vào mắt trước tiên là một tòa nhà cao chọc trời, vô cùng phong cách.
Khi Lâm Uyển Bạch nhìn thấy chữ "Hoắc Thị" nổi bật ấy, cô mới hiểu tại sao quản lý lại muốn cô đi theo, e rằng vì bữa cơm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/188703/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.