Từ trên xe buýt bước xuống, Lâm Uyển Bạch đi vào khu nhà giàu.
Mỗi lần tới đây, cô đều cảm thấy áp lực nặng nề. Từng khu biệt thự xung quanh đều là những thứ xa xôi cô không bao giờ có thể với tới. Nhưng trước năm 8 tuổi, cô cũng từng sống ở đây, đạp xe lao đi trên con đường này, quay đầu lại là có thể nhìn thấy nụ cười của mẹ, vậy mà bây giờ âm dương cách biệt...
"Nghiệp chướng, sau này đừng hòng lấy thêm một xu nào của nhà họ Lâm nữa!"
Giọng nói phẫn nộ của Lâm Dũng Nghị như vẫn còn vang vẳng bên tai, cơn đau của cú tát bên má vẫn còn chưa nguội.
Nhưng ca phẫu thuật của bà ngoại cần rất nhiều tiền, cô buộc phải mặt dày quay trở lại đây.
Lâm Uyển Bạch đưa mắt nhìn toàn bộ căn biệt thự, hít sâu một hơi rồi tiến vào như mọi khi.
Có điều, cô còn chưa kịp bước hẳn vào phòng khách thì đã bị thím Vương chặn lại ngoài cửa: "Đại tiểu thư, cô có việc gì vậy?"
"Tôi tới tìm bố tôi." Lâm Uyển Bạch trả lời.
"Vậy thì không may rồi, ông không có nhà!"
"Không sao, tôi đợi được!"
Thân hình phì nhiêu của thím Vương đứng chặn trước cửa, hoàn toàn không có ý nhường bước: "Thật xin lỗi! Đại tiểu thư, ông đã có lệnh trước, không cho phép cô bước vào nhà nữa! Mong cô đừng làm khó đám người làm chúng tôi!"
Quả nhiên là nói một không nói hai, không nể tình chút nào.
"Được." Lâm Uyển Bạch cắn răng, quay lưng đi nhưng không thể ra về: "Vậy tôi sẽ đứng ngoài này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/188717/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.