Hoắc Trường Uyên chỉ dùng đầu mũi dao đã cạy được nắp chai XO ra.
Lâm Uyển Bạch nhìn chằm chằm vào con dao găm: "Con dao găm này..."
Hoắc Trường Uyên thuần thục đùa nghịch nó giữa những ngón tay, ánh mắt như đang cười: "Con dao găm này không tồi, dao Thụy Sỹ, cảm giác khi cầm cán dao cùng với mức độ sắc bén của lưỡi dao đều là đẳng cấp cao."
"Nó là của tôi!" Lâm Uyển Bạch chắc chắn không nhận nhầm.
Chẳng trách đi đâu cũng không tìm thấy, thì ra đã bị anh tiện thể đút túi!
Hoắc Trường Uyên thu tay lại, hoàn toàn không có ý định trả cho cô.
Cuộc đối thoại giữa hai người họ đã sớm thu hút sự chú ý của cả phòng VIP. Lúc này có một cậu chủ nào đó đã ngà ngà say, cười nói: "Muốn xin dao chẳng dễ quá hay sao, cởi quần áo ra!"
Lâm Uyển Bạch đứng sững lại.
Xung quanh cười rộ lên hùa theo, đối với những kẻ có tiền như họ, đây rõ ràng là một trò chơi.
"Nếu không thì mấy anh đây sẽ giúp em cởi sạch, rồi quăng ra đường lớn cũng được!"
Lâm Uyển Bạch siết tay lại rất chặt, chỗ khớp xương trắng bệch tới mức nổi gân xanh. Cô nhìn về phía Hoắc Trường Uyên, vẫn là khuôn mặt thản nhiên ngàn năm không đổi ấy.
Hoắc Trường Uyên lúc này cũng đang nhìn cô chăm chú. Trong phòng VIP, ánh đèn trên tường rực rỡ huy hoàng. Biểu cảm của cô lúc này giống với cô khi gặp ở nhà họ Lâm, rất giống một người đứng một mình bên vách núi chênh vênh, nhưng nét mặt chỉ toàn là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/188757/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.