Chiếc Bentley đen dừng lại trước cửa Cục Công an.
Giang Phóng ngồi phía trước mở cửa xe giúp cô. Lâm Uyển Bạch như choàng tỉnh, vịn vào cửa xe lấy sức để đôi chân mềm nhũn của mình có thể đứng vững trên mặt đất.
Ngẩng đầu nhìn huy hiệu ngành trang nghiêm, cổ họng cô như bị ai bóp chặt.
Bốn năm trước, cô cũng từng bị oan và bị áp giải vào đồn, hơn nữa trước đó cô và Hoắc Trường Uyên còn từng tới đây gặp Lâm Dao Dao. Nhưng cô không thể ngờ, đến một ngày Hoắc Trường Uyên cũng bị bắt vào đây.
Lòng cô hoang mang như một thảo nguyên hoang vu không có điểm dừng, gió thổi qua, chỉ còn lại mặt đất khô cằn nứt nẻ.
Không biết nên làm thế nào, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một chuyện không cần nghi ngờ, người đàn ông của cô đang rơi vào nguy hiểm.
Dọc đường, Lâm Uyển Bạch luôn nắm chặt di động, gần như có thể bóp nó ra thành nước.
Bởi vì trên màn hình có một dòng tin nhắn cô đã đọc, do Hoắc Trường Uyên gửi tới, chỉ hai chữ ngắn gọn.
Đừng sợ.
Lâm Uyển Bạch cảm thấy khóe mắt đau nhức.
Theo như những gì Giang Phóng nói với cô trước đó, có thể suy đoán ra thời gian anh gửi tin nhắn chính là lúc anh bị cảnh sát đưa đi.
Trước mắt cô hiện lên cảnh tượng lần bị bắt cóc trước đó. Khi ấy khắp người anh toàn vết thương, biết rõ mình ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc nhưng anh vẫn chỉ một lòng nghĩ tới cô.
Qua hai chữ lạnh lẽo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/2033727/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.