Trong nắng mai, hai người lặng lẽ hôn nhau.
Khi Lâm Uyển Bạch cảm nhận được chút thay đổi nhẹ trên cơ thể anh, cô sợ sẽ làm khơi dậy dục vọng của anh.
Hai màn kịch liệt liên tục từ sáng đến tối hôm qua đã khiến cô không trụ nổi nữa. Nhân lúc anh hơi ngả ra để thở, cô vội vàng đẩy anh ra: "À, anh tiếp tục cạo râu đi..."
Sau khi buông câu nói ấy, cô tức tốc chạy ra khỏi phòng ngủ.
Có điều vừa khép cửa lại thì cánh cửa phòng của con bên cạnh cũng bật mở.
Bánh bao nhỏ đã thay đồ ngủ ra, đang giơ tay che miệng ngáp dở, sau đó cất giọng non nớt hỏi cô: "Uyển Uyển, vì sao cô lại đi ra từ phòng của papa ạ?"
"À..." Lâm Uyển Bạch cạn vốn từ.
Đối diện với ánh mắt trong veo ngây thơ của con, cô thật sự không thể bịa ra được một lời nói dối.
Nhưng bánh bao nhỏ vẫn nghiêng đầu, nghi hoặc chờ đợi câu trả lời của cô. Thím Lý đi theo sau thằng bé rõ ràng là người từng trải, thấy vậy vội giải vây giúp cô: "Tiểu thiếu gia, chúng ta mau xuống nhà thôi, ban nãy chẳng phải nói sẽ giúp cậu chủ và cô Lâm bày bát đũa sao!"
Tối qua thím Lý thức giấc giữa đêm, đang định đi xuống bếp rót cốc nước.
Lúc mở cửa ra chợt nhìn thấy cảnh cậu chủ nhà mình đang bế cô Lâm đi từ phòng khách lên gác, bước chân cứ gọi là gấp gáp, chỉ hận không thể đi liền hai ba bậc cầu thang một lúc. Hơn nữa vạt áo trước ngực cô Lâm cũng lộn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/2033783/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.