"Đậu Đậu!" Lâm Uyển Bạch mỉm cười.
"Uyển Uyển, cô đang làm gì thế?" Bánh bao nhỏ hỏi.
"Cô ư?" Lâm Uyển Bạch cúi đầu nhìn, mỉm cười đáp lại: "Cô đang gấp quần áo..."
Đầu kia im lặng giây lát. Tới khi bánh bao nhỏ nói tiếp, giọng nói đã có đôi chút tủi thân: "Uyển Uyển, mấy hôm rồi cô không tới bệnh viện thăm bảo bảo!"
"Xin lỗi nhé Đậu Đậu, mấy hôm nay... cô hơi bận!" Lâm Uyển Bạch ấp úng giải thích.
"Vậy khi nào Uyển Uyển tới được?" Bánh bao nhỏ hỏi cô.
"Vẫn chưa biết..." Lâm Uyển Bạch cắn môi, đành phải dùng một cách qua quýt.
Bánh bao nhỏ bắt đầu làm nũng: "Bảo bảo rất nhớ cô~"
Lâm Uyển Bạch thở dài trong lòng, sao cô không nhớ bánh bao nhỏ chứ. Nhớ tới khuôn mặt nhỏ đỏ hồng của nó, dáng vẻ khẽ mím môi sau khi được cô khen hoặc thơm lên má, cực kỳ dễ thương. Chỉ là bây giờ Hoắc Trường Uyên đã hồi phục trí nhớ...
Cô đành nói: "Đậu Đậu, cô sẽ cố gắng, được không?"
Bánh bao nhỏ thấy cô không hứa, bi thương đến tột cùng vì bị "thất sủng": "Uyển Uyển không thích bảo bảo nữa sao?"
"Sao có thể chứ?" Lâm Uyển Bạch vội vàng an ủi: "Đậu Đậu ngoan, đừng suy nghĩ lung tung, sao cô lại không thích con chứ? Cô thích con nhất trên đời! Thật sự chỉ vì mấy hôm nay cô hơi bận, nếu có thời gian, cô sẽ cố gắng qua mà..."
Sợ lại nghe thấy chất giọng đáng thương của bánh bao nhỏ, cô viện cớ: "Đậu Đậu, bên này cô còn có việc, tạm thời ngắt máy nhé!"
Đặt di động xuống, Lâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/2033836/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.