Lâm Uyển Bạch đánh mắt nhìn ô cửa sổ chớp đã được kéo lên. Ánh mặt trời đã ngả về Tây, chỉ khoảng một tiếng đồng hồ nữa là tan làm rồi.
Cô cúi đầu, lấy di động ra khỏi ngăn kéo, nhìn tin nhắn vừa mới gửi trên màn hình.
"Hoắc Trường Uyên... Anh bận không?"
"Bận."
"Tối nay muốn ăn gì? Đi làm về em nấ cho anh ăn."
"Tùy em."
Lâm Uyển Bạch nhìn những câu trả lời ngắn gọn trên màn hình. Kiểu kiệm lời như ngọc thế này, thậm chí có thể nói là qua loa cho xong.
Cô cắn môi, chống cằm khẽ thở dài.
Rõ ràng chính anh bắt mình nói sự thật mà...
Lâm Uyển Bạch phát hiện ra Hoắc Trường Uyên càng lúc càng thích giở trò hờn dỗi.
Người đồng nghiệp ngồi bên ghé tới, hóng hớt đúng lúc: "Cãi nhau với bạn trai à?"
"Không có..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
Đây có lẽ không thể coi là cãi vã mâu thuẫn. Nhưng hình như cô đã khiến anh không vui rồi...
Đồng nghiệp bày ra vẻ mặt có thể nhìn thấu tâm tư của cô, nghiễm nhiên như một chuyên gia tình yêu: "Trời ơi, chuyện này rất bình thường! Chẳng phải người ta đều nói thật ra bên trong mỗi người đàn ông đều là một đứa trẻ ấu trĩ sao!"
Lâm Uyển Bạch mặc nhận đồng ý với câu nói này.
Liếc nhìn đồng hồ, cô tắt máy tính đi, ra hiệu bằng ánh mắt với đồng nghiệp bên cạnh, rồi vớ lấy túi xách cúi người chạy đi.
Nói thật, đi làm lâu như vậy rồi, Lâm Uyển Bạch vẫn chưa từng bỏ việc giữa chừng lần nào. Cũng may sắp hết giờ rồi, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/2033931/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.