Trong phòng bệnh cao cấp, có máy lọc không khí nên mùi thuốc không còn quá nồng nặc nữa.
Hoắc Chấn mặc đồ bệnh viện nằm trên giường, trông còn tiều tụy và già đi hẳn so với tối qua khi gặp ở nhà họ Hoắc, nhưng trên gương mặt vẫn là vẻ nghiêm nghị không nói cười. Hình như ông không hề ngủ, mà chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong phòng ngoài Hoắc Chấn ra còn có Lục Tịnh Tuyết, có vẻ cũng vừa mới tới chưa lâu, đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường chăm chú gọt hoa quả. Còn Hoắc Dung vẫn ở bệnh viện suốt thì đang khoanh chân ngồi trên sofa, nhàm chán lật tạp chí.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Hoắc Dung lập tức nhảy lên đón.
"Hai đứa đến rồi đấy à!"
"Vâng." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.
Hoắc Dung dẫn họ vào trong, không quên tiện thể vỗ tay Lâm Uyển Bạch động viên.
Lúc này Lục Tịnh Tuyết cũng nhìn qua, mừng rỡ để lộ hai má lúm đồng tiền: "Trường Uyên!"
Có vẻ như nghe thấy tiếng họ, Hoắc Chấn cũng mở mắt ra, có điều khi một lần nữa nhìn thấy Lâm Uyển Bạch đứng phía sau Hoắc Trường Uyên, sắc mặt ông thay đổi trong khoảnh khắc: "Mày lại đưa đứa con gái này đến làm gì!"
"Bố, Uyển Uyển nấu canh gà cho bố." Hoắc Trường Uyên nắm tay dẫn cô tiến lên.
Hoắc Chấn ngồi dậy, không chút nể tình: "Không nhìn thấy con bé Tịnh Tuyết đã mang đến cho bố rồi à, cô cần người khác thể hiện sự nhiệt tình sao?"
Lâm Uyển Bạch cũng đã nhìn thấy chiếc hộp giữ nhiệt màu hồng quen thuộc trên bàn, bất giác nắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/2033943/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.