"Còn dám nói?" Hoắc Trường Uyên nghiến răng.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Lâm Uyển Bạch không dám lên tiếng.
Vết thương được xử lý xong xuôi trong lặng lẽ, cô thở phào nhẹ nhõm, không quên dặn dò anh: "Được rồi, buổi tối khi đi tắm, anh chú ý đừng để dính nước vào nhé!"
Cô vứt cây bông tăm đi, vừa ngẩng đầu chợt sững người, anh đang nhìn cô chăm chú.
Trong đôi mắt thâm trầm như miệng giếng của anh lần lượt phản chiếu hai cô bé xíu.
Trái tim Lâm Uyển Bạch như đập chậm nửa nhịp. Cô muốn mượn động tác quay đầu để né tránh, nhưng cằm bỗng bị tay cái của anh nâng lên.
Hoắc Trường Uyên dùng bàn tay đang bị thương của anh, trên khớp xương vẫn còn quấn lớp bông vải cô vừa băng lại.
Cô khẽ mím môi, không dám cử động bừa bãi.
"Anh làm gì vậy..."
Hoắc Trường Uyên giữ chặt rồi nâng lên nhẹ nhàng, để cô có thể nhìn rõ vết thương trên má phải của mình: "Lâm Uyển Bạch, em nhìn rõ cho anh và nhớ kỹ."
"Thế là ý gì?" Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt.
"Vết thương này là vì em." Ánh mắt Hoắc Trường Uyên chuyển tối, yết hầu trượt lên trượt xuống, giọng nói thâm trầm cất lên: "Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên anh dùng nắm đấm vì một người con gái."
"..." Trái tim Lâm Uyển Bạch càng lỡ nhịp tệ hại hơn.
Trong mơ hồ, môi cô cứ thế bị anh hôn lên.
Đầu lưỡi linh hoạt dễ dàng cạy mở được răng cô, rồi bám đuổi gắt gao.
Dù là trước kia hay là bây giờ, nụ hôn của Hoắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/2034100/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.