Sáng hôm sau, Lâm Uyển Bạch lật người.
Cô mở mắt ra nhìn ánh nắng ban mai len lỏi vào phòng. Một đêm ngủ ngon bất ngờ. Rõ ràng để Hoắc Trường Uyên ngủ trong nhà, cô nên lo lắng sợ hãi mới phải, vậy mà cô vẫn có thể yên bình ngủ say giấc, đến mộng mị cũng không có.
Bên ngoài phòng ngủ cực kỳ yên ắng.
Lâm Uyển Bạch khẽ khàng kéo cửa ra, vừa mới đó đã nhìn thấy Hoắc Trường Uyên nằm ngủ trên sofa.
Hình say, tiếng thở đều đều.
Nhưng dáng vẻ này của anh ít nhiều có phần hài hước, đôi chân dài phải co quắp ở đó.
Chiếc chăn trên người đã rơi xuống dưới đất rồi, hơn nữa chiếc khăn tắm lúc trước chỉ buộc quanh hông giờ cũng biến mất tăm mất tích. Thế nên lúc này anh giống như tối hôm qua khi vừa bước ra khỏi phòng tắm vậy, chỉ còn độc chiếc quần lót tứ giác.
Lâm Uyển Bạch đi qua, cúi xuống muốn giúp anh nhặt chăn lên đắp lại vào người.
Cô cố gắng không liếc ngang liếc dọc, cũng cố gắng không chạm vào anh. Nhưng ai ngờ chăn vừa đáp lên, một lòng bàn tay dày dặn đã nắm chặt lấy tay cô.
Đôi mắt kia chẳng biết đã mở ra từ lúc nào, đang nhìn cô chằm chằm.
Anh dậy rồi ư?
Lâm Uyển Bạch bối rối nhìn anh, vội nói: "À, em đánh thức anh sao? Nếu anh chưa tỉnh thì cứ tiếp tục ngủ đi..."
Nói rồi, cô không thể đứng lên rời đi ngay, bởi vì Hoắc Trường Uyên từ đầu tới cuối không hề buông tay.
"Hoắc Trường Uyên..." Cô nhắc nhở.
Tầm mắt của Hoắc Trường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/2034113/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.