Vì quá sửng sốt, chiếc chìa khóa trong tay cô cũng theo đó rơi xuống đất cái "cạch".
Lâm Uyển Bạch cuống quýt nhặt lên, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi anh.
Từ đầu tới cuối, biểu cảm trên gương mặt Hoắc Trường Uyên đều không hề thay đổi.
Anh không có ý cố tình chào hỏi cô, so với sự bàng hoàng trên gương mặt cô, anh hoàn toàn thản nhiên và bình tĩnh, giống như việc anh xuất hiện ở đây, mở cửa ra là một việc quá đỗi bình thường.
Sau khi rút chìa khóa xuống, Hoắc Trường Uyên vững vàng bước vào trong.
Lâm Uyển Bạch vẫn đang thẫn thờ ở chỗ cũ, tầm nhìn bị ngắn cách bởi cánh cửa chống trộm bị đóng kín, mà thứ cuối cùng cô nhìn thấy chỉ là đôi mắt sâu hút đó.
Hành lang yên tĩnh trở lại, cô cũng đành quay người mở cửa vào nhà.
Sau đó, Lâm Uyển Bạch làm một động tác rất ngốc nghếch.
Cô lấy tay bấu thật mạnh vào má phải, cảm giác đau đớn dồn lại. Sau đó cô mới chắc chắn mình không nằm mơ giữa ban ngày, Hoắc Trường Uyên đã thật sự dọn tới ở đối diện nhà cô.
Thì ra người có tiền mà chị hàng xóm cũ nói chẳng hiểu được...
Lại chính là anh!
Có điều trọng điểm là vì sao anh lại chạy tới sống?
Rõ ràng nơi anh đang ở là một khu chung cư cao cấp như thế? So sánh với khu nhà nghèo nàn này quả thực là cách biệt trên trời dưới đất! Hay là những người có tiền cũng hơi thần kinh thật sự?
Lâm Uyển Bạch đứng đực ở cửa ra vào, rất lâu sau vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/2034230/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.