"Tiểu Bạch, cậu làm sao thế!"
Tang Hiểu Du đang ngồi bên vắt chân lên sofa, nét mặt khinh bỉ.
Lâm Uyển Bạch lau miệng, rút một tờ khăn giấy ra vội vàng thu dọn. Cô còn chưa làm xong, lại có tin nhắn mới tới di động. Cô cầm lên xem, suýt nữa thì quăng ra ngoài.
Hoắc Trường Uyên: Nếu em có sở thích sưu tầm nó, thì có thể giữ lại.
"Không hề!" Lâm Uyển Bạch gần như soạn tin nhắn gửi lại trong khoảnh khắc.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu thở đều. Sau khi bình tĩnh, cô gửi lại một tin khắc: "Ở chỗ em, chiều em sẽ gọi ship chuyển phát qua cho anh!"
Hoắc Trường Uyên vẫn trả lời lại rất tốc độ: "Không cần, có thời gian anh tự đến lấy."
Lâm Uyển Bạch đọc xong câu này, không hiểu lắm.
Nhưng cô nghĩ thôi bỏ đi, anh thích thế nào thì mặc kệ anh, tính cách bá đạo như thế đã quyết định chuyện gì thì khó mà thay đổi. Cô quăng di động đi, tiếp tục xem tivi.
...
Nghỉ đến ngày thứ hai, buổi chiều Tang Hiểu Du nhận điện thoại chạy ra ngoài, chập tối mới hớt hải chạy về, mồ hôi đầm đìa.
Lâm Uyển Bạch rót một cốc nước đưa qua, nghe cô ấy nói xong về chuyện mình vừa làm đồng thời cũng là chuyện muốn tuyên bố, cô rất kinh ngạc: "Cá nhỏ, cậu tìm được nhà rồi hả?"
"Đúng vậy!" Tang Hiểu Du uống nước ừng ực.
"Ở đâu thế?" Lâm Uyển Bạch vội hỏi.
Sau khi uống hết cốc nước, Tang Hiểu Du hào sảng lau khóe miệng: "Ở ngay phía sau trung tâm hội nghị. Đợi đã, để mình cho cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/2034231/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.