Không đi cùng quản lý tới bàn công việc, lại không giống như trước kia có Hoắc Trường Uyên dặn dò trước, nên cô nhân viên lễ tân hỏi cô: "Có hẹn trước không ạ?"
"Không có..." Lâm Uyển Bạch ngượng ngập.
"Thật ngại quá, nếu không có hẹn trước thì phiền chị hẹn trước đi ạ!" Cô lễ tân thái độ lịch sự mà kiên quyết: "Nhưng lịch trình của Hoắc tổng rất kín, cho dù hẹn trước cũng chưa chắc đã gặp được, trước mắt đã sắp xếp tới ba tháng sau rồi."
"..." Lâm Uyển Bạch mím môi.
Cô bỗng nhiên phát hiện, thì ra đến gặp anh một lần cũng không phải chuyện dễ dàng.
Lâm Uyển Bạch không còn cách nào khác, đành quay người đi ra ngoài. Khi sắp bước qua cánh cửa xoay, cô nghe thấy phía sau có người gọi mình: "Cô Lâm!"
"Trợ lý Giang!" Cô quay đầu, nhìn thấy Giang Phóng trong bộ đồ công sở.
"Cô Lâm, cô tới tìm Hoắc tổng sao?" Giang Phóng hỏi.
"À..." Lâm Uyển Bạch gật đầu, thành thật nói: "Tôi tìm anh ấy có chút việc, nhưng không có hẹn trước nên hình như không được..."
Biểu cảm và giọng nói của Giang Phòng đều có vẻ hơi kích động: "Quá đơn giản, để tôi dẫn cô lên."
Đi thang máy lên tầng cao nhất, văn phòng tổng giám đốc quyền lực đập thẳng vào mắt.
Giang Phóng dẫn cô đi thẳng một mạch đến cửa, giơ tay gõ, sau đó đẩy cửa ra, cung kính báo cáo: "Hoắc tổng, có khách tới!"
Trước bàn làm việc rất lớn, Hoắc Trường Uyên nằm bò bên trên, hai bên trái phải là hai chồng tài liệu cao như núi, màn hình máy tính bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/2034246/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.