Đứng bên ngoài không phải ai khác, chính là Hoắc Trường Uyên...
Anh vẫn mặc bộ vest màu đen, có điều khi ánh đèn hắt lên người anh, lại tạo cảm giác khiến người ta khiếp sợ.
Lâm Uyển Bạch ngẩn người nhìn anh, dường như hoàn toàn không ngờ anh lại xuất hiện ở đây, ánh mắt chớp một cách chậm rãi: "Hoắc tổng, anh có việc gì sao?"
"Sao không gọi tên anh?" Hoắc Trường Uyên cười với cô.
"..." Trái tim Lâm Uyển Bạch run lên.
Đối diện với ánh mắt ấy, cô lập tức quay đi, trong không khí thoang thoảng mùi rượu ập vào mũi, cô bất giác nhăn mặt: "... Anh đã uống rượu?"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên đáp mơ hồ.
Có lẽ là mặc nhận rồi, hơn nữa mùi rượu hoàn toàn không thể tảng lờ.
Có điều anh vẫn cầm chìa khóa xe trong tay. Cứ ngang nhiên lái xe đến đây như vậy, cũng không sợ bị bắt sao?
Lâm Uyển Bạch định nói rằng nếu anh không có việc gì thì về đi nhưng không thể bật lên thành tiếng. Chỉ trong vòng mấy giây cô do dự, Hoắc Trường Uyên đã vượt qua cô, thẳng thừng bước vào trong nhà, cô chỉ bật ra được một tiếng: "Này..."
Hoắc Trường Uyên làm như không nghe thấy, cứ tự nhiên đi vào như không.
Anh không xa lạ với nơi này một chút nào, thẳng tiến vào phòng khách, ngồi xuống sofa, đôi chân lười biếng gác lên nhau, cứ như đang về nhà mình vậy.
Lâm Uyển Bạch cắn môi, đành tạm thời đóng cửa lại.
Cô rất kháng cự việc Hoắc Trường Uyên xuất hiện trong nhà mình, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác, cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-hay-om-em/2034247/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.