Thúy Vân ngủ, trong giấc ngủ còn mơ thấy trong lần gặp lại Từ Hải ở Lâm Tri, lúc đang trốn khỏi đám quan binh nghe lệnh Lục Châu truy sát nàng. Thước Hỉ ném nàng lên cây, lúc sắp ngã xuống thì được Từ Hải tốt bụng giữ lại, đến khi quan binh đi hết rồi, Từ Hải nắm cổ áo định đưa Thúy Vân xuống đất thì nàng vùng vẫy sống chết không chịu xuống, tứ chi bấu chặt vào thân cây. Cuối cùng vẫn bị Từ Hải thẳng tay ném xuống, mông muốn vỡ làm đôi.
Khuôn mặt Từ Hải khi đó rất khó coi, đen như nhọ nồi!
Nàng cười cười, mắt dần dần mở lên, quay sang bên cạnh ý muốn kể cho hắn nghe giấc mơ vừa rồi.
Có điều khi quay lại, bên cạnh chỉ là khoảng không lạnh lẽo không có ai cả, thân nhiệt quen thuộc cũng không thấy đâu. Thúy Vân nằm yên bất động, đôi mắt vốn đã mở ra, bây giờ lại tự động khép kín lại, tay nhỏ siết chặt chăn bông đang đắp trên người. Dường như nỗi bất an lo lắng trong lòng nàng suốt thời gian vừa rồi đã trở thành sự thật hay sao ấy!
Sẽ không sao đâu, chắc hắn chỉ ra ngoài sớm hơn thường ngày một tí, không chừng tự tay xuống bếp nấu bữa sáng cho nàng không chừng! Nghĩ thế nên Thúy Vân nằm luôn trên giường, tới lúc gà gáy rồi vẫn không chịu dậy.
“Nhị tiểu thư, phu nhân gọi cô đến để dùng bữa sáng ạ.”
Tận lúc này Thúy Vân mới chịu ngồi dậy, câu đầu tiên hỏi chính là: “Ngươi có nhìn thấy Nhị cô gia đâu không?”
Cô bé nô tì khó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-loi-ta-chi-la-nhan-vat-quan-chung/561416/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.