Thúc Sinh nằm ngay đơ, mắt trợn ngược lên, có lay thế nào cũng không tỉnh dậy. Cô gái kiều diễm trong phòng yên lặng rúc vào góc, thấy Thúc Sinh như thế thì nhanh chân chạy ra ngoài, hét toáng lên, Thúy Vân muốn cản cũng không kịp. Nàng ta hét: “Bớ, có án mạng rồi, có người chết rồi!!!”
Thúy Vân: “...”, cô nương, cô chưa kéo... áo... lên...
Cơ mà thôi, nàng ta cũng lỡ chạy ra ngoài rồi.
Nàng ta chạy ra không được bao lâu đã có người vén rèm tông cửa đi vào, dẫn đầu là hai tên gia đinh xem chừng cao to lực lưỡng, phía sau là một phụ nhân trung niên, tuy đã có tuổi nhưng gương mặt vẫn đánh một lớp phấn khá dày. Bà ta xem ra vẫn biết chừng mực, quần áo dù hơi mỏng nhưng ít ra màu sắc không lòe loẹt diêm dúa giống những cô nương trẻ tuổi ở đây.
Thấy cảnh tượng trong phòng thì mọi người đều khựng lại, hai tên gia đinh khó xử nhìn Tú Bà. Nghe hô có án mạng, những tưởng sẽ thấy cảnh máu me đầm đìa, nào ngờ vào trong chỉ thấy một nam nhân nằm ngủ trên sàn, phía trên là hai người khác đang ngồi uống trà. Tú Bà thấy không có nguy hiểm gì nên bước lên phía trước, ánh mắt tò mò, vừa định nói gì đó nhưng tên tiểu nhị khi nãy chạy đến nói nhỏ vào tai bà ta, ngay lập tức bà ta cười một cách rực rỡ:
“Thật là, có khách quý đến mà nô gia không ra đón tiếp được, thất lễ, thất lễ, mong đại nhân bỏ qua...”
Thúy Vân ngồi bên cạnh Từ Hải, nhìn nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-loi-ta-chi-la-nhan-vat-quan-chung/561449/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.