“Vân Du công tử? Công tử đang làm gì vậy?”
“Ạch…”, Thúy Vân lúng túng nhìn Trần Đông đang nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu kia, lắp bắp nói: “Ta… ta… ta… lạc đường…”
Trần Đông cười nhẹ: “Ra là lạc đường! Ngươi cũng muốn tắm sao! Tiếc là ta tắm xong rồi, chỉ còn Từ Hải bên dưới thôi, ít ra có hắn sẽ không sao, có người bảo vệ ngươi! Đi!”
Không để cho Thúy Vân phản kháng, Trần Đông đã xách nàng lên. Thúy Vân chật vật túm lấy lưng quần tránh để quần tuột xuống, tay lại phải ôm chặt hai cái áo vừa cởi ra khi nãy. Những tưởng Trần Đông xách nàng đến đây sẽ để nàng xuống, nào ngờ hắn tốt bụng… ném nàng vào giữa dòng nước luôn thể.
Thúy Vân lủm bủm một hồi mới đứng vững dậy được, đầu tóc rối tung, quần áo dở dang mới cởi một nữa, trợn to mắt nhìn Từ Hải. Từ Hải nhìn cái người vừa được ném xuống nước, sau đó nhìn sang chỗ Trần Đông: “Sao còn ở đây?”
“Vốn định trở về rồi nhưng tiểu tử kia không biết đường, ta mang hắn đến đây hộ!”
Trần Đông đi rồi, nơi này chỉ còn lại một mình Từ Hải cùng Thúy Vân. Từ Hải có vẻ không chú ý lắm, lại tiếp tục chậm rãi tắm rửa, còn mặt mũi Thúy Vân đã đỏ lự, muốn chui đầu xuống dưới nước luôn cho xong. Đến khi Từ Hải tắm xong, Thúy Vân vẫn giữ nguyên bộ dạng lúc vừa bị Trần Đông ném xuống nước.
“Vân Du, ngươi làm sao vậy? Không khỏe sao?”
“Không… không có…”
“Vậy sao mặt lại đỏ thế kia?”
“Không… không sao…”
Khi nói câu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-loi-ta-chi-la-nhan-vat-quan-chung/561466/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.