Đêm qua quá nửa đêm Thúy Vân mới đi ngủ, sáng lại phải dậy sớm nên nàng có chút phờ phạc, tay chân nhức mỏi muốn rụng rời nhưng vẫn gắng gượng đi chuẩn bị bữa sáng. Trước kia có gia nhân chuẩn bị đầy đủ cả, bây giờ chỉ còn mỗi nàng chuẩn bị thôi, vả lại thức ăn cũng không có gì đặc sắc, hai món rau luộc cùng một món rau xào.
Vương lão gia vui vẻ ăn lấy ăn để, luôn miệng khen ngon, Vương phu nhân hôm nay cũng có thể gắng gượng lên nụ cười, chỉ có tên nhãi Vương Quan lại hằn học khó chịu: “Nhị tỉ, không thể đổi món sao? Ta ngán sắp chết rồi…”
Thúy Vân nhàn nhạt nhìn tiểu đệ mình một cái, trả lời cũng không thèm, tập trung gắp rau bỏ vào chén: “Không thích có thể không ăn”.
Thấy thái độ lạnh nhạt của Nhị tỉ, Vương Quan im bặt, nơm nớp lo sợ nhìn cha cùng mẹ mình với ánh mắt cầu cứu, nào ngờ chỉ nhật lại sự thờ ơ tránh né. Không hiểu sao dạo này nhị tỉ cứ chưng ra cái vẻ mặt sắt đá không cảm xúc thế này, ngay cả cha mẹ còn phải sợ huống chi là Vương Quan…
“Vương Quan, đi xuống đây”
“Ta? Tỉ gọi ta?”
“Xuống đây!”, Thúy Vân kiên nhẫn gọi lại lần nữa, Vương Quan đang ngồi thẩn thờ giữa nhà đực mặt ra, một lát sau mới gãi đầu đi xuống dưới. Vừa bước đến bậc cửa, chưa kịp mở miệng nói thì một vật thể đầy lông lá xù xì được ném ra trước mặt hắn. Thúy Vân bảo:
“Cầm chổi đi quét bụi khắp nhà đi, tối ta trở về mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-loi-ta-chi-la-nhan-vat-quan-chung/861821/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.