Trần Dương truy hỏi: "Hắn là ai? Ở đâu?"
Hai đứa nhỏ nhìn chằm chằm cậu, gương mặt không chút thay đổi và vẫn không chịu trả lời.
Cậu dời tầm mắt, đoán là chúng cũng không dám trả lời, nếu như " hắn " là nguồn oán khí, vậy " hắn " chính là hóa thân của Vô Lương Âm Trạch, quỷ hồn trong âm trạch sợ hắn là chuyện đương nhiên. Cậu suy đoán như vậy, nhưng lại đánh giá thấp lòng tham của quỷ quái trong âm trạch.
Hai đứa bé trai lộ ánh mắt thèm thuồng, một đứa nói: "Nếu như anh có thể cho chúng em máu, máu của anh..."
Đứa kia lại nói: "Hoặc là thịt của anh, chỉ cần kẹo lớn nhỏ..."
Bọn chúng đồng thanh: "Thì chúng em sẽ nói cho anh biết."
Trần Dương im lặng một lúc rồi nói: "Nếu anh khiếu nại lên cha hai đứa, hai đứa vẫn không nói sao?"
Hai đứa bé nghe đến chữ " cha " thì sợ đến lạnh run cả người, nhưng chúng lại không sợ bị khiếu nại. Chúng bình tĩnh nói: "Anh không tìm được lỗi của chúng em, không khiếu nại được."
"Được rồi. Anh đổi cách hỏi khác vậy, ngày mưa dầm khách đông nhất và "hắn" thích ngày mưa có liên quan gì?" Thấy chúng không nói mà ánh mắt vẫn tham lam, cậu vừa cười vừa nói: "Bộ da của nữ chủ nhà Vô Danh còn chưa đủ cho hai đứa?"
Nhắc đến nữ chủ nhà Vô Danh, hai đứa bé lập tức châu đầu ghé tai, nhỏ giọng bàn bạc một lúc rồi mới oán độc nhìn Trần Dương. Chúng chỉ trích: "Xảo quyệt.", "Ác độc."
"Trả lời câu hỏi của anh."
Hai đứa nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xong-vao-ngo-am-duong/1516749/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.