''Vậy...tôi..là...ai?''Nó nói xong, nhỏ Mỹ Nhi liền mắt tròn mắt dẹp, chồm tới lắc mạnh vai nó, khóc bù lu bù loa lên:
''Bồ bị gì vậy? Tui hông có quỡn đâu à nghen! Tui hông muốn bồ quên tui một cách dễ dàng như vậy đâu! Oa Oa Oa....''
Nó không kịp phản ứng, nhỏ liền gọi gã lúc nãy:
''Anh Nguyên! Mau gọi xe cấp cứu đưa Nghi đi bệnh viện! Nghi bị mất trí nhớ rồi!''
Gã ta liền chạy hì hục lên phòng nó, cầm theo cái điện thoại gọi 115. Sau đó là tiếng ò e, ò e, ò e,....Nhức hết cả đầu vang khắp con đường cao tốc của thành phố...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~BỆNH VIỆN THIÊN MÃN~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phòng bệnh 208...
''Không có..triệu..khụ..chứng..gì...khụ...bất...thường..Chỉ..là..khụ..mất..khụ..khụ..trí.khụ.nhớ..tạm..thời..Cần...được..thư...khụ.giãn..nhiều...khụ...Ngày.mai...khụ...có...thể...khụ...xuất..khụ...khụ..viện...''
Cái giọng khản đặc của ông Bác Sĩ và mùi thuốc, mùi nước y tế là nó không tài nào ưa được! Thiệt là khó chịu!
''Chúng tôi biết rồi nhưng hình như ông nên trị bệnh cho ông trước đi Bác Sĩ à...''-Gã vừa nói vừa nhìn nó
''Ờ...khụ...khụ''
Ông Bác Sĩ vừa đóng cửa ra khỏi căn phòng nhỏ, nhỏ Mỹ Nhi liền mừng cả lên:
''Tốt quá rồi! Bồ được xuất viện sớm rồi!''
''Tốt cái gì? Ở trong này có sướng sung gì đâu? Đừng có mà ham hố! Anh ra ngoài làm thủ tục đây!''
Mặt gã nặng như cục chì rồi lạnh lùng ra khỏi phòng
Nó bĩu môi. Đợi gã đi khỏi rồi liền đào bới thân phận của mình từ Mỹ Nhi...
Nó là Trần Phương Nghi, 15 tuổi. Học lớp 9VA trường THCS Bắc Kinh
Tạm chấp nhận...ai sớm muộn gì cũng phải đi học...haizzzz
Ba nó là Trần Quang, nó là con của vợ lớn. Mà mẹ nó thì mất cách đây 3 năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xu-nha-dau-dung-quay-nua/368896/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.