Sau khi bị hút tuột vào trong hố xoáy, nó dường như không còn tâm trí để xử lý tình huống, chỉ biết la đến thấu tận trời xanh:''AAAAAAAAAAAAAAAAA.................''
''BỊCH''
''Ui da, tiêu cái lưng của tôi rồi!''
Vội xoa xoa lấy tấm thân tàn tạ, nó nhìn xung quanh...Chả có gì ngoài đám mây trắng trắng hồng hồng...Nó đổ hết cả mồ hôi hột tìm đường ra nhưng tìm quoài hổng thấy. Nó la lên:
''Có ai không?????''
<Xong rồi! Vậy là phải chôn thân ở đây rồi a!> Nó nghĩ thầm trong bụng, ngồi bệt xuống
Bỗng có một tiếng nói trả lời câu hỏi của nó:
''Có nè!''
Nó mừng muốn chết, vội vội vàng vàng chạy lại chỗ có người, nó phải nheo con mắt lại mà nhìn...là hắn!
<Gừ! Cái tên lưu manh giả danh trí thức này! Không xử lý ra ngô, ra khoai là không được mà! Tên khốn nạn!>
Nó đứng ngay sau lưng hắn. hét ầm lên:
''Ngươi rốt cuộc là ai hả???????''
Hắn ta nghe xong lại còn điềm đạm trả lời:
''Ta tên Hồ Di!''
''Ta không quan tâm ngươi là hồ di hay là hồ ly! Mau đưa ta trở về!''
''Về đâu cơ?''-mắt nai trong sáng
Nó nổi khùng:
''Đừng có diễn!''-Muốn bùng cháy
Hắn im lặng, khẽ gấp chiếc quạt lại, lạnh lùng tiến đến trước mặt nó. Linh cảm lành ít dữ nhiều, nó bất giác lùi lại. Hồ Di hắn đẩy ngã nó ra khỏi tầng mây, miệng không quên nhắc nhở:
''Từ giờ cô là Trần Phương Nghi, nữ nhân ở thế kỉ 21, cố mà sống cho tốt! Không tiễn...''
Hình ảnh Hồ Di nhạt dần...nhạt dần. Nó há hốc, tay như thể cố bám vào tầng mây tầng mây trắng, trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xu-nha-dau-dung-quay-nua/368898/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.