Từ Cẩn Mạn ăn xong bữa sáng rồi bước ra ngoài, đầu óc cô nặng trĩu, cơ thể như rơi vào trạng thái mất sức.
Chỉ trong chớp mắt, khung cảnh khu dân cư trước mặt cô bỗng thay đổi hoàn toàn. Sao lại hoa mắt đến mức này chứ?
Trong tầm mắt mơ hồ, cô thấy trên mặt đất vứt một bộ hỉ phục đỏ rách nát. Một người phụ nữ mặc váy đỏ bó sát, thắt lưng nổi bật, đang ngã ngồi cạnh cửa kính. Làn da lộ ra ngoài của nàng lấp lánh ánh sáng mê hoặc, đôi môi khẽ hé, hơi thở run rẩy không ổn định.
Mỗi nhịp thở dồn dập của nàng khiến không gian tràn ngập hương mật ong ngọt ngào, nồng đậm hơn từng giây.
Tiếng rên khe khẽ không thể kìm nén vang lên sau đó.
Toàn bộ khung cảnh tràn ngập thanh sắc ý vị.
Từ Cẩn Mạn vẫn còn chút mơ màng, chẳng buồn nghĩ xem cảnh tượng này có gì kỳ lạ hay không. Nhưng trong đầu cô chợt lóe lên ý nghĩ: Lại là kẻ khốn nào dùng thủ đoạn bẩn thỉu bỏ thuốc đây?
"Ngươi bỏ thuốc..." Giọng nói của người phụ nữ yếu ớt, mỏng manh vô lực.
"?" Từ Cẩn Mạn cúi xuống, đối diện đôi mắt phượng ngập tràn thù hận của nàng. Theo bản năng, cô đáp: "Tôi bỏ cái gì..."
Lời chưa kịp thốt ra hết, ánh mắt cô chợt dừng lại nơi xương quai xanh của người phụ nữ, nơi có hình xăm hai vầng trăng lưỡi liềm giao nhau. Cô bỗng khựng lại.
Hình xăm này—
Từ Cẩn Mạn trừng mắt nhìn, càng nhìn rõ người phụ nữ trước mặt. Cô chưa từng gặp nàng, chưa từng thấy hình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xu-sac-dong-nhan-phuc-tap-phuc-phuc/2744342/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.