34.
Ngày hôm sau, Hoắc Tuần liền lên đường đến Ngô Quận.
Di mẫu ôm ta vào lòng, chẳng biết đã thở dài bao nhiêu lần.
Ta phải cố gắng hết sức dỗ dành mới khiến di mẫu nguôi ngoai đôi chút.
"Man Man, con cũng chỉ là một tiểu nương tử, hãy để bản thân vui vẻ một chút."
Khoé mắt ta hơi nóng lên. Di mẫu không trách ta giấu diếm, chỉ thương ta ôm chuyện cũ trong lòng. Nhưng ta đi được đến ngày hôm nay, vậy ta có thể gánh vác được.
Nén nước mắt xuống, ta lại tiếp tục thử làm bánh hoa hồng tươi.
Ngoài sân, tường vi đã nở đến độ tàn, nhưng bánh hoa hồng lại bán rất đắt hàng. Lưu Tam Lang lại đến, nhìn với vẻ mặt thèm thuồng, quấn lấy ta hỏi khi nào có thể đến Khúc Châu mở cửa hàng.
"Hay là vài hôm nữa ta đến Khúc Châu chọn cửa tiệm, trước Tết trang hoàng ổn thoả, tìm người làm, sau Tết khai trương?"
"Được thôi! Vừa hay người của Hiến Vương cũng đã rời đi, ngươi cứ đến phủ ta tìm ta là được."
Hai bên một lời đã định, sau đó lại tranh luận mấy lượt về vấn đề phân chia lợi nhuận và mô hình hợp tác. Cuối cùng quyết định ta sáu hắn bốn, hắn phụ trách kinh doanh cửa tiệm, ta chỉ lo phần điểm tâm.
"Thua thiệt rồi, thua thiệt rồi! Về nhà chắc chắn phụ thân ta lại lải nhải mất thôi!"
Nhìn bộ dạng hắn giả vờ đấm ngực dậm chân, ta không nhịn được bật cười.
"Được rồi, nếu ngươi thấy lỗ vốn, ta tìm người khác vậy."
"Đừng, đừng! Lý cô nương thật biết nói đùa!"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-dinh-nguyet-minh-nguyet-suong/1557225/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.