"Từ nhỏ muội đã chẳng có bao nhiêu ngày tốt lành, giờ nhà ta cũng đã sa sút, thực sự không đành lòng để muội tiếp tục vất vả."
"Nghe mẫu thân nói, ngoại tổ phụ của muội từng làm Hộ bộ Thượng thư, nghĩ rằng dù đã cáo lão hồi hương cũng không khó tìm ra tung tích."
Biểu ca ôn hòa thế này, ta chưa từng thấy qua, suýt nữa bị nụ cười thoáng qua nơi khóe miệng của hắn làm cho hoa mắt.
Nhưng mà… so với một nhà ngoại chưa từng xuất hiện trong đời ta, ta vẫn chọn di mẫu đã sớm chiều cùng ta bên nhau.
"Không tìm được đâu! Nếu không thì ba năm trước mẫu thân ta đã sớm gửi ta về đó rồi."
Ta không nghĩ ngợi nhiều về những chuyện chưa từng xảy ra và cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Ta còn có việc khác phải lo!
Mặc dù huyện Vân Thủy thuộc vùng biên giới xa xôi nhưng giáp với Nam Chiếu, người người lui tới, thương mại tấp nập, không hề là nơi nghèo nàn hoang vắng như ta tưởng.
Mỗi nhà đều có hoa nở quanh năm, từng hộ đều có dòng suối chảy qua sân, theo lời Oanh Nương nhà Chu thẩm hàng xóm, mùa đông ở nơi này cũng không quá lạnh. Nếu trong tay có tiền, thực sự là một nơi tuyệt vời để ẩn cư. Nhưng thực tế lại vô cùng tàn khốc.
Những vật đáng giá mang theo từ phủ có thể cầm cố đều đã cầm cố ở Kinh thành, còn lại đều là những món đồ mang ý nghĩa kỷ niệm không thể nào bán.
Trừ chi phí dọc đường, mua sắm đồ dùng sinh hoạt cùng tiền thuê
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-dinh-nguyet-minh-nguyet-suong/1557271/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.