Bà ta cứ đinh ninh là Tĩnh Tĩnh đã lên xe ngựa của tôi rồi nên cũng không đi tìm...
Tam di nương khóc lóc thảm thiết, muốn chạy ra ngoài tìm con gái lớn nhưng bị người giữ lại. Đại di nương, người luôn im lặng, cũng lén lút khóc thút thít. Ta chợt nhớ ra, Đại di nương có một đứa con trai.
Khi xưa, phụ thân ép buộc nàng làm di nương, đương nhiên không thể để nàng mang con trai vào phủ. Thế là, Đại di nương đành nhờ mối quan hệ của phụ thân, tìm cho con trai một gia đình giàu có hiếm muộn, nhận con làm con nuôi và đổi cả họ theo nhà đó.
Con trai đã là con người ta, việc tịch thu gia sản hiển nhiên chẳng liên can gì đến hắn. Đại di nương cũng không thể dắt con trai mình cùng cảnh ngộ trôi dạt khắp nơi. Nhìn cảnh Tam di nương đau khổ mất con, nàng cũng cảm thấy xót xa cho cảnh ngộ tương tự của mình.
Tam di nương khóc ngất đi. Cả nhà lặng lẽ vào khách điếm.
Kể từ ngày đó, ta không bao giờ gặp lại Vương Tĩnh Tĩnh, người muội muội hiền lành, ít nói ấy nữa.
Thật lạ là trong Vương gia đông người như vậy, nhưng ấn tượng của ta về Tĩnh Tĩnh lại nhạt nhòa nhất. Vì nàng luôn ôn hòa lễ phép, cố gắng không làm phiền người khác và cũng rất ít nói.
Tam di nương và mẫu thân ta có mối quan hệ không tốt, nên nàng cũng rất xa lạ với ta. Nàng dường như là người ít nói nhất trong số những đứa trẻ. Không phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-lan/1182769/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.