🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tứ di nương khẽ cười, đưa ngón tay thon vuốt nhẹ những cánh hoa cúc, giọng nói dịu dàng: "Thu sương phủ xuống trăm hoa tàn, chỉ thấy khóm cúc khoe sắc ngàn, nhụy vàng hàm tình trong gió thoảng, hương lạnh đầy tay vạn vẻ ngàn."

 

Tuỳ hứng ngâm thơ, đây đúng là một tài nữ!

 

Ta nhìn cả viện hoa cúc, chỉ biết thốt lên một câu "Má ơi, đẹp quá!"

 

Tứ di nương ngại ngùng nói: "Để đại tiểu thư chê cười rồi."

 

Ta vội vàng lắc đầu: "Thơ của người thật sự rất có ý tứ."

 

Nàng ấy dường như là một người rất hay xấu hổ, mặt trong nháy mắt đỏ bừng, rồi cáo từ ta mà rời đi. Nhìn bóng lưng nàng ấy, ta kinh ngạc thốt lên: "Thật là đẹp."

 

Xuân Lan nói: "Tiểu thư, người nên ít qua lại với nàng ta thì hơn."

 

Tôi hỏi: "Vì sao?"

 

Xuân Lan đáp rằng Tứ di nương là vũ cơ do cấp trên ban tặng cho lão gia.

 

"Gọi là vũ cơ, nhưng thực chất chỉ là kỹ nữ trong nhà."

 

Xuân Lan lộ ra một chút vẻ khinh bỉ. Một số quan viên thường lấy nhiều danh nghĩa khác nhau để nuôi kỹ nữ trong nhà, dùng để tiếp khách. Kỹ nữ thậm chí còn không bằng cả thiếp, địa vị vô cùng thấp kém. Ngay cả Xuân Lan cũng coi thường nàng ta.

 

Ta gật gù: "Thì ra là vậy."

 

Việc các quan chức tặng kỹ nữ, vũ cơ cho nhau rất phổ biến, giống như việc biếu xén quà cáp đắt tiền trong thời hiện đại vậy. Điều ta không hiểu là, Xuân Lan chỉ là một nha hoàn bán thân, vậy mà lại khinh thường Tứ di nương.

 

Ta theo bản năng học theo lời thoại của các nữ chủ nhân xuyên không: "Xuân Lan, sau này đừng nên kỳ thị Tứ di nương nữa, dù sao mọi người đều là nữ nhâ , nên bình đẳng với nhau."

 

Xuân Lan ngạc nhiên: "Bình đẳng á? Tiểu thư, nàng ta là kỹ nữ đó! Chẳng lẽ trong lòng tiểu thư, nô tỳ và Tứ di nương là ngang hàng sao?"

 

Nàng ta cắn môi, vành mắt hơi đỏ.

 

Ta ngớ người. Phản ứng này khác với những gì ta tưởng tượng.

 

Trong tiểu thuyết, nữ chủ nhân xuyên không nói với nô tỳ về sự bình đẳng, mọi người đều rất cảm động, từ đó trung thành tuyệt đối, không tiếc thân mình vì nữ chủ nhân.

 

Sao Xuân Lan lại có bộ dạng như thế này?

 

Ta ấp úng nói: "Ý của ta là mọi người đều là nữ nhâ , Tứ di nương, ngươi và ta không có gì khác biệt..."

 

Xuân Lan đáp: "Có khác biệt chứ! Người là tiểu thư, ta là nô tỳ, Tứ di nương lại là loại người đó... chúng ta không giống nhau."

 

"Như vậy là ngươi sai rồi..."

 

Nghe Xuân Lan nói năng quá cố chấp, ta bèn lấy ra cái tư tưởng "mọi người đều bình đẳng" đã chuẩn bị sẵn, thao thao bất tuyệt "nhồi nhét" cho nàng ta.

 

Một hồi nói chuyện, Xuân Lan nghe đến ngây người. Thấy bộ dạng nàng ta trợn tròn mắt chăm chú lắng nghe, ta có chút đắc ý. Ta rất muốn giống như nữ chủ nhân xuyên không trong tiểu thuyết, thu Xuân Lan làm tâm phúc.

 

Lần trước ta đã đưa bạc cho nàng ta để giữ bí mật chuyện ta bị mất trí nhớ.

 

Nàng ta đã đồng ý. Sau này ta dùng đủ mọi chi tiết nhỏ nhặt để đối xử tốt với nàng ta, cố gắng cảm động nàng ta. Xuân Lan cũng theo như tình tiết trong tiểu thuyết mà trở nên thân thiết với ta.

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.