Khi rời đi Kỷ Vân Đồng đã xin một cây sáo trúc từ Liễu Văn An, là cây sáo mà Liễu Văn An mới làm gần đây.
Nàng không quá hứng thú với đàn nhưng lại có chút yêu thích các loại nhạc cụ thổi. Chỉ là trước đây nàng đã dành quá nhiều tâm trí vào Cố Nguyên Phụng, không có thời gian để khám phá những thứ mình thích.
Bây giờ nàng nhận ra mình có rất nhiều thời gian rảnh nên lúc cần quản lý tài sản thì quản lý tài sản, lúc cần phát triển sở thích thì phát triển sở thích.
Lúc trò chuyện quanh bếp lửa, Liễu Văn An có nhắc đến việc hắn thường dạy học sinh thổi sáo, Kỷ Vân Đồng liền thấy hứng thú, lập tức nhờ Liễu Văn An dạy mình những bước cơ bản.
Còn lại là nàng sẽ về nhà tự tìm hiểu.
Người mới học nhạc cụ thường gặp khó khăn, dù Kỷ Vân Đồng có chút năng khiếu nhưng cũng mất vài ngày mới thổi được âm, nàng vui vẻ đến tìm Liễu Văn An xin chỉ dẫn cách luyện tập thêm.
Bấy giờ đã qua Tết.
Sau khi Kỷ Vân Đồng học xong một khúc nhạc trở về thôn trang thì thấy một vị khách không mời mà đến.
Hóa ra là Cố Nguyên Phụng lại đến, còn đang cầm ống bút tre trên bàn nàng xem đi xem lại. Gần đây nàng đã thay nhiều đồ dùng trong thư phòng thành đồ bằng tre, tất cả đều là do Liễu Văn An làm.
Thấy Kỷ Vân Đồng trở về, Cố Nguyên Phụng ném ống bút trong tay trở lại bàn, hỏi nàng: "Sao ngươi lại bày những thứ keo kiệt này trong thư phòng?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-nhat-du-xuan-khe-dich-hieu/36678/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.