Lập Thu đã qua, trời bắt đầu trở lạnh.
Sau bữa tối, trời còn chưa tối hẳn. Vệ Tú ngồi trên xe lăn, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Bên ngoài đã không còn là một màu xanh tươi mát nữa, xen lẫn trong màu xanh đó là vài chiếc lá vàng, không lâu nữa thì cả vườn cây sẽ dần hóa thành lá vàng và rụng đi để lại cành khô.
Sắp tới là đợt thu hoạch vụ thu. Năm nay mưa thuận gió hòa, có thể bù đắp cho thiên tai năm trước. Vệ Tú suy nghĩ linh tinh vài thứ. Từ lúc nào mà nàng lại chú ý đến những chuyện mà nàng không cần quan tâm như vậy.
Bộc Dương ngồi cách nàng ấy vài bước, Vệ Tú nhìn ngoài cửa sổ, cả người cũng như đang tự do ngoài bầu trời, mà nàng nhìn Vệ Tú, chờ nàng ấy quay đầu. Tâm sự tràn đầy cõi lòng, vừa đến trước mặt Vệ Tú thì dường như mọi chuyện không còn quan trọng nữa. Nàng chờ Vệ Tú quay đầu nhìn mình, cho dù mất bao lâu cũng không để ý.
Tì nữ chậm rãi đi vào, châm đèn và rời đi mà không gây ra một tiếng động nào.
Vệ Tú vẫn luôn không quay đầu lại. Ánh mắt nàng vẫn luôn luôn hướng về bên ngoài cửa sổ, từ hoàng hôn tới đêm tối, khung cảnh xanh vàng lẫn lộn đều đã bị đêm đen bao phủ khiến cho người ta không thể nhận ra là lúc nào rồi.
Ở cùng một phòng, cùng lắm là cách nhau vài bước chân nhưng giữa đó lại là một tầng dày ngăn cách. Bộc Dương không qua đó được, Vệ Tú cũng không thể qua bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-nhu-cuu/725331/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.