Cuối cùng, Vệ Tú cũng dỗ được Bộc Dương vào giấc ngủ. Nàng đợi tới canh ba vốn là muốn nói rõ mọi chuyện với Bộc Dương. Nhưng mà thấy Bộc Dương trở về với vẻ mặt mệt mỏi, nàng có chút không nỡ, không muốn nàng ấy đã mệt mà còn phải hao tổn tinh thần vì bản thân nàng. Cho tới khi Bộc Dương rơi lệ thì Vệ Tú càng triệt để gác bỏ ý niệm ban đầu của mình, chỉ biết nhẹ giọng an ủi nàng ấy. Cũng đã kéo dài lâu tới vậy, thêm vài ngày nữa có lẽ cũng không thành vấn đề.
Vừa vào cung, trong điện còn chưa kê thêm một chiếc giường khác, Vệ Tú không định nói, Bộc Dương cũng không lên tiếng chuyện này nên hai người ngủ chung. Bộc Dương ngủ, ngày mai có buổi thượng triều sớm, trước giờ mẹo (khoảng 6h-8h) là phải rời giường rồi, tính lại thì Hoành Nhi của nàng còn không ngủ được hai canh giờ.
Như vậy không được, nếu Hoành Nhi làm việc quá nhiều như vậy thì nàng cần phải nói chuyện rõ ràng với nàng ấy mới được. Vệ Tú nhìn khuôn mặt ngủ say của Bộc Dương, trong lòng thầm nghĩ.
Bộc Dương ngủ hơi xa, giữa các nàng hầu như có thể để được một cái gối, có lẽ là sợ đụng đến vết thương của nàng. Vệ Tú di chuyển qua một chút để khi Bộc Dương ngủ mơ mơ màng màng sẽ tìm tới chỗ của nàng rồi mới nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Bộc Dương quả nhiên là nằm sát vào Vệ Tú, nàng ôm lấy cánh tay nàng ấy, tựa trên vai nàng ấy, ngủ rất ngon.
Tần Khôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-nhu-cuu/725338/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.