Tân đế đăng cơ, trong cung không thể không bận rộn.
Những vật mà Bộc Dương sử dụng hằng ngày cũng phải chuyển từ phủ công chúa tới trong cung, trong đó những vật thuộc về quy cách của công chúa cũng không cần dùng nữa, toàn bộ sẽ đổi thành vật ngự dụng. Hậu cung cũng cần phải thanh lý, may là Tiêu Đức Văn còn chưa kịp lập hậu, trong hậu cung cũng chỉ có một Thái hậu. Bộc Dương cũng không làm khó bà ấy, bà ấy có muốn lưu lại hậu cung hay là muốn trở về phủ Yến Vương đều tùy, sẽ không làm khó, cũng không cắt giảm phần chi phí nào của bà ấy.
Thái Hậu đột nhiên mất cháu, cực kì đau lòng, nghĩ đến nay trong cung cũng không phải do Tiêu Đức Văn làm chủ nữa, cũng không đồng ý ở trong cung nữa, chỉ đợi sau tang sự của Tiêu Đức Văn thì liền rời cung.
Tiêu Đức Văn tại vị hơn nửa năm cũng không làm được công đức gì nhưng cũng không lộ ra hành vi ngu ngốc nào. Bộc Dương cùng triều thần nghĩ đến thụy hiệu cho nó cũng không có nhiều tranh luận, quyết định là Ai, còn về miếu hiệu thì không có, chỉ có người nào có công với đất nước, đáng để con cháu cúng bái trọn đời mới có miếu hiệu. Giống như tiên đế, thụy hiệu là Cao, miếu hiệu là Thái tổ.
Từ nay về sau nhắc tới Tiêu Đức Văn thì phải gọi một tiếng Ai Đế.
Tang lễ của Ai Đế còn chưa qua, thụy hiệu cũng không cần bàn gấp như vậy nhưng trong lòng Bộc Dương có chuyện, nàng không dám đi Hàm Quang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-nhu-cuu/725339/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.