Nửa canh giờ sau, ta từ Tạ gia đi ra, bỗng nhiên đổi thành họ Tạ.
Hơn nữa còn có một cái tên mới, Tạ Tần.
Về tới Vương phủ, trong đầu ta vẫn loạn như tương hồ, Vương Dư thấy vẻ mặt ta hoang mang, tay áo khẽ vung, ngồi trên giường nhỏ than thở.
"Nếu không phải vì nàng, ta hà tất phải hạ tư thái, đi cầu một quận chúa nho nhỏ?"
Thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, ta vội vàng đứng phía sau nắn vai cho hắn: "Cảm ơn lang quân, vất vả cho lang quân rồi!"
"Chỉ là Cẩm Bình không hiểu, phu nhân kia rõ ràng không muốn, vì sao vẫn gật đầu?"
Vương Dư nghe ta hỏi như vậy, đặt chén trà trong tay xuống, một tay kéo ta ngồi lên đầu gối:
"Nhanh nhẹn ngày xưa cùa nàng đi đâu cả rồi?"
"Bốn dòng họ lớn liên hôn với nhau đã lâu, sớm đã đồng khí liên chi, Tạ nhị phu nhân không có con gái, mấy con trai lại bình thường, lần này có thể kết thân với Vương gia, tất nhiên không thể bỏ qua."
Ta lúc này mới hiểu rõ, đây là mượn hào quang to to của Vương Dư, chóp mũi chua sót, hai hàng nước mắt lã chã rơi xuống.
Vương Dư thấy thế, vẻ mặt ghét bỏ: "Mấy ngày nay nàng sao vậy, giống như làm từ nước vậy?"
Ta cũng không biết vì sao, trong lòng vui sướng, nước mắt lại giống như suối không ngừng phun ra, nghe vậy vội vàng chớp mắt, muốn chớp cho nước mắt quay trở lại.
"Có lẽ do ta ném khăn quá nhiều, lang quân lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-phong-nhuong-son-ha-trach-an-zern/1384875/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.