Tô Thanh Ý ngủ một mạch đến chín giờ sáng, sửa soạn qua loa một chút rồi theo địa chỉ Chu Tự đưa đến cửa hàng tìm anh ta. Nhưng khi đến nơi, cô phát hiện đó là một tiệm đồ cổ, chứ không phải cửa hàng điêu khắc gỗ nào cả.
Cô không khỏi nhìn đi nhìn lại số nhà trước mặt.
Sau khi chắc chắn đi chắc chắn lại, cô mới bước vào tiệm đồ cổ. Bước vào là một tấm bình phong bằng gỗ mộc, trên bức tranh lụa là hình ảnh bóng tre dưới vầng trăng tròn, mang lại một cảm giác cổ kính. Phía sau tấm bình phong là một bể cá bằng gốm sứ, những chú cá vàng nhỏ tung tăng bơi lội dưới những tán hoa súng xanh biếc.
Sát bức tường bên trái là những tủ trưng bày bằng gỗ đặc, bày đủ loại đồ sứ, còn kệ kính ở phía đối diện thì lại là những pho tượng Phật bằng đá không rõ niên đại, cùng những bình hoa và tượng Phật lớn nhỏ khác
được sắp đặt cạnh nhau. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, tất cả trông tựa như một viện bảo tàng thu nhỏ.
Cô biết Chu Tự có gu thẩm mỹ không tệ, nhưng không ngờ lại tinh tế đến vậy.
Gần như có thể sánh ngang với những cửa hàng đồ cổ cao cấp ở Kinh Thành.
Chỉ có điều, đồ cổ và Chu Tự… Hai thứ này đặt cạnh nhau sao lại chẳng ăn nhập gì với nhau thế nhỉ?
Tô Thanh Ý đoán cô có khả năng đã đến nhầm chỗ, nhưng đã vào đến đây rồi, đành cố nén mà đi tiếp vào trong.
Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-son-noi-tan-cung/2788420/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.